Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1148

Sau khi cho đứa bé bú xong, Hy Nguyệt bế con dậy, nhẹ nhàng vỗ cho con ợ hơi.

Sau khi vỗ xong, cô ôm con trai đến trước mặt anh ấy: “Ma vương tu la, mau ôm con trai anh đi.”

Lục Lãnh Phong lộ ra vẻ mặt bất lực, đặt con gái xuống giường rồi bế con trai lên.

Túi sữa nhỏ này dường như nhận ra rằng bố không thích cậu, liền khóc lên một tiếng “Oa.”

“Anh nhìn xem, từ trước đến nay anh đều không ôm con trai, nên nó đã không quen anh rồi.” Hy Nguyệt bĩu môi.

“Anh hãy nhanh chóng nghĩ cách dỗ dành cho con trai vui vẻ, nếu không thì không được phép ôm con gái.”

Lục Lãnh Phong dở khóc dở cười, nhẹ nhàng lắc nhẹ thằng nhóc, ngâm nga một khúc hát ru ầu ơ nhẹ nhàng.

Trước kia, mỗi buổi tối, anh ấy đều ngâm nga khúc hát ru này để dỗ dành bọn trẻ đi ngủ khi còn ở trong bụng Hy Nguyệt.

Cục cưng nhỏ nghe thấy giọng hát quen thuộc của anh, đôi mắt to trong chớp chớp, lập tức nín khóc.

Cái miệng nhỏ nhắn hồng hào nhẹ nhàng mở ra, giống như đang cười với bố của mình.

Lúc này đây, cuối cùng tình cảm cha con của Lục Lãnh Phong cũng bị đánh thức, cúi đầu, hôn lên đầu con trai nhỏ của anh.

…..

Người nhà họ Lục đã bàn bạc, đến ngày rằm sẽ tổ chức đám cưới cho hai người, nhân tiện làm đầy tháng cho mấy đứa trẻ.

Hy Nguyệt tập yoga sau sinh con cho riêng mình, có thể giúp nhanh chóng lấy lại vóc dáng.

Cô ấy phải có được trạng thái tốt nhất ở trong đám cưới của mình.

Việc bà Lục trở về một lần nữa là một áp lực vô hình đối với Tư Mã Ngọc Như.

Tư Mã Minh Thịnh đã nhiều lần ở trước mặt nói với Lục Vinh Hàn, hy vọng rằng ông ta có thể nhanh chóng ly hôn với bà Lục, để đưa một vị trí xứng đáng cho chị của ông ta. Nhưng mà Lục Vinh Hàn chưa bao giờ nói rõ ý kiến của mình.

Bà Lục không hề thể hiện sự thù địch với Tư Mã Ngọc Như, ngược lại còn thân thiện, tốt bụng hơn trước đây.

Bà ta biết rất rõ, chính mình đang trong thời kỳ kiểm tra, phải cẩn thận, phải cho Lục Vinh Hàn thấy những thay đổi của bản thân mình.

Tư Mã Ngọc Như rất giỏi về tính kiên nhẫn, hơn nữa đã kiễn nhẫn nhiều năm như vậy, nỗi đau khổ và oan ức của bà ấy chỉ có chính bà ấy biết rõ.

Hy Nguyệt và người trông trẻ đang ôm bọn trẻ ở trong vườn hoa tắm nắng, nhìn thấy bà ấy ngồi một mình ở trong đình nghỉ chân nên họ đi qua.

“Mẹ nhỏ, tại sao mẹ lại ở đây một mình uống trà vậy? Sênh Hạ không ở cùng mẹ sao?”

“Từ sớm nó đã đưa Kiến Quân đi vườn dâu hái dâu tây rồi.” Tư Mã Ngọc Như mỉm cười, đưa mắt liếc nhìn đến bọn trẻ.

“Hai đứa nhỏ này, ngủ thật là ngon.”

“Mẹ nhỏ có muốn ôm không?” Hy Nguyệt đưa đứa bé đến trước mặt bà ta.

“Được thôi.” Bà ta tiếp nhận lấy, vỗ nhẹ nhàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK