"Tôi không có gì vướng bận, các người nhất định ép buộc tôi, tôi ban đầu sẽ đồng ý ở lại, nhưng tôi không tin các người có thể trông chừng được tôi mãi, chỉ cần các người nới lỏng cảnh giác, tôi sẽ cùng cả nhà các người đồng quy vu tận!"
Mấy người con dâu của bà ta bị dọa sợ, lập tức hứa với mẹ chồng, ba anh em họ sẽ nuôi em trai cả đời.
"Mẹ, mẹ để cho Vân Trân đi đi, nếu như chuyện thất đức này chúng ta thật sự làm, ở trong thôn chúng ta sẽ mất hết mặt mũi."
"Đúng rồi mẹ, chúng ta đều là phụ nữ, mẹ cũng có cháu gái, xem như tích đức cho lũ nhỏ đi."
"Nhưng mẹ tốn ba trăm sáu, nhà lão Thẩm đòi ba trăm sáu tiền tài lễ!"
Thẩm Vân Trân xem xét tình hình có thể đàm phán, vội đề nghị: "Thím, cháu biết thực chất trong thâm tâm thím không phải người xấu, số tiền này cháu sẽ trả, cháu viết giấy nợ cho thím, thím để cháu đi, kết bạn hơn kết thù."...
Lúc đoàn người Tạ Tiểu Ngọc rời khỏi thôn Tiểu Phong, trên xe đem thêm một người, thanh niên tri thức trở về Thẩm Vân Trân. Cô ấy thực sự khó khăn, sắp vào đông rồi cô vẫn còn mặc áo mỏng, Tạ Tiểu NGọc đem áo khoác đắp lên người cô.
Thẩm Vân Trân nói: "Cô cho tôi, cô cũng sẽ lạnh, không cần đâu, tôi quen chịu lạnh rồi."
Chu Ngôn Nho thấy Thẩm Vân Trân cũng trạc tuổi con gái mình, Cảnh Hoạ trưởng thành trong nhung lụa, cô bé này cũng là một đoá hoa xinh xắn, nhưng lại phải chịu nhiều khổ cực như vậy, cũng may, còn biết nhường nhịn và cảm ơn.
Cậu trai bên cạnh ngược lại có ý muốn cởi áo khoác của mình cho cô gái nhưng lại ngại ngùng.
Chu Ngôn Nho đến áo trung sơn phủ lên người Thẩm Vân Trân: "Cô gái, cháu dùng áo của chú, sẽ không ai dám nói øì."
Thẩm Vân Trân cũng không ngại ngùng, thấp giọng nói cảm ơn, quả thật cô ấy rất lạnh, nhưng trong lòng lại ấm áp.
Đoạn đường này, mỗi lần cô ấy gặp khó khăn, hầu như đều gặp được người tốt, chính là nhà bác gái Kim, cô ấy nói xóa bỏ toàn bộ ân oán, cô ấy nói được thì làm được, dù người cô ấy hận nhất chính là nhà thím Hai.
Chu Ngôn Nho đá Tiểu Triệu ở bên cạnh một cái: "Tôi thấy cậu nóng tới mức muốn cởi áo khoác ra rồi, làm sao, con gái thì có thể cho, còn ông già như tôi thì không thể cho, nhanh, nếu cậu thừa quá, thì đưa áo khoác cho tôi." Mặt Tiểu Triệu đỏ ng, vội vàng cởi áo khoác đưa cho Chu Ngôn Nho.
Tạ Tiểu Ngọc và Vưu Tiểu Ninh cười gập cả bụng, Thẩm Vân Trân rời khỏi thôn Hồng Liên tâm trạng đã tốt hơn nhiều, cũng không nhịn được mà nở nụ cười....
Mọi người bị tiếng cười cuốn hút, hát lên trên đường, Chu Ngôn Nho cảm thấy lần này đưa Tạ Tiểu Ngọc và Vưu Tiểu Ninh đi là đúng, nam nữ phối hợp làm việc không phiền toán, xem ra bầu không khí của chuyến chữa bệnh từ thiện này rất tốt, đám trẻ cũng rất nhiệt tình làm việc.
Chỉ có Cung Lam cảm thấy tiếng hát và tiếng cười làm ảnh hưởng giấc ngủ của cô ta, cô ta không nhịn được châm chọc: "Nếu đã định hôn ước từ nhỏ, thì không thể đổi ý, như vậy quá vô đạo đức rồi!"
Tạ Tiểu Ngọc nói: "Phó chủ nhiệm Cung, vậy nếu đổi lại là con gái cô, nếu bị ép thay mận đổi đào gả cho người mình không thích, đến lúc đó cô liền nói không lên mấy lời quái gở rồi!"
Cung Lam: "Cô bớt nói đổi lại là tôi đi, chậc chậc, nhà tôi chỉ có con trai, không có con gái, tôi mãi mãi không cảm nhận được, không giữ được lòng thanh thản, ngay cả quyền cảm thấy vô đạo đức tôi cũng không có sao?"
"Có nha..."
Tạ Tiểu Ngọc nói: "Vậy chúng tôi không thích cô, khinh thường phỉ nhổ cô, tôi cũng có quyền này chứ."
"Tạ Tiểu Ngọc, tôi là cấp trên của cô!"
Chu Ngôn Nho tức muốn chết, bầu không khí vừa rồi thật tốt, lần này không nên để Cung Lam đi cùng.
Ông ấy nghiêm túc phê bình tư tưởng của Cung Lam: "Đợi lát nữa đến thị trấn, đồng chí Cung đi xe mình về đi, hai thôn tiếp theo cô không cần đi theo nữa, cô tạm thời tạm dừng công việc về nhà tự xem xét lại tư tưởng sai lệch của mình đi!"
Cung Lam:...
Đám người Tạ Tiểu Ngọc đến thị trấn liền đuổi Cung Lam xuống xe.
Thẩm Vân Trân cũng phải xuống xe ở đây, Chu Ngôn Nho cho cô ấy mượn mười đồng, nói sau khi mình chữa bệnh từ thiện còn phải đến thành phố Bắc Kinh một chuyến, nếu cô ấy muốn trả lại tiền, có thể đến đoàn văn công tìm con gái Chu Cảnh Họa của ông ấy để trả, ông ấy sẽ gọi điện báo cho người nhà.
Thẩm Vân Trân nói cảm ơn, rồi vẫy tay chào tạm biệt bọn họ.
Xe bệnh viện tiếp tục đi đến thôn tiếp theo để chữa bệnh từ thiện....
Ba ngày huấn luyện dã ngoại, xe của đám người Nghiêm Dặc vừa đến cổng trường học, còn chưa kịp xuống xe, liền nghe bảo vệ đứng ở cửa nói: "Người yêu của ai đó, không không, không phải nói các cậu, đám các cậu ai có người yêu rồi."