Đây không phải lời của ông, mà là lời của những kẻ độc thân trong lớp cậu ta mỗi lần đều ghen ty âm T, đặc biệt là thanh niên đầu xỏ Trần Niên.
Nghe nói phương diện tình cảm không thuận lợi, hai người đã sắp xếp ổn thoả để xem mắt, kết quả không thể bước ra khỏi cổng trường.
Người bà cô ở trong nhà vội vàng đến độ muốn vì cậu ta mà lập đào hoa trận, cũng may, Trần Niên không nghe theo, cho rằng đó là mê tín dị đoan từ thời phong kiến.
Bảo vệ nói: "Bọn họ đi huấn luyện rồi, hai ngày sau sẽ trở về. "
Đám người Nghiêm Dặc bị thổi còi báo động lúc nửa đêm, năm phút sau đã tập hợp thành hàng đi tập luyện, Nghiêm Dặc không còn cách nào khác chỉ có thể dặn dò bảo vệ, nếu như người yêu của cậu tới tìm, nhờ bảo vệ nói với người yêu rằng anh trở về sẽ đến tìm cô.
Nhìn xem, trời vừa sáng người yêu của cậu ta đã đến tìm.
Đây gọi là cái gì, đây gọi là tâm linh tương thông.
Bảo vệ vui vẻ: "Trở về đi, người yêu của cháu dặn cháu ngủ sớm, đừng để cho mắt trở thành mắt gấu trúc."
Tạ Tiểu Ngọc:... Trực nam đích thực!
Mỗi lần nhờ chú truyền lời đều rất ngại ngùng, cô đưa cho chú bảo vệ phần đồ ăn sáng của Nghiêm Dặc gồm bánh đậu đỏ, cháo bát bảo và một cái bánh bao thịt rất lớn.
Bảo vệ ăn một thìa cháo bát bảo, cắn một miếng bánh bao thịt, ông thật lòng hi vọng có thêm vài tên đầu to kia có người yêu, cẩu lương này thơm phết.....
Bên phía Tạ Tiểu Ngọc cũng có việc cần phải làm, bệnh viện sắp xếp xuống nông thôn khám bệnh miễn phí, Tạ Tiểu Ngọc và Đinh Tiểu Vu đều có tên trong danh sách, vì sao ư, bởi vì hai người bọn họ được chào đón nhất khoa nhi với biệt danh hai chị y tá tiêm không đau.
Cung Lam bị đình chức tự kiểm điểm, lần này chủ động xung phong giết địch về quê khám bệnh, cũng có tên trong danh sách.
Bệnh viện lớn đến thôn quê Hồng Liên khám chữa bệnh, những người dân nơi đây, người bệnh lớn bệnh nhỏ đều cố gắng chịu đựng, đem theo người già và trẻ nhỏ đến thôn Tiểu Phong xếp hàng. Một mái che đơn giản được dựng trên quảng trường của xã, phân chia người dân thành nhiều nhóm nhỏ: "nhóm người bình thường, nhóm người khám phụ khoa, nhóm trẻ em."
Tạ Tiểu Ngọc và Đinh Tiểu Vưu phụ trách hỏi sàng lọc ban đầu cho trẻ em không khoẻ, bận đến trưa, đội trưởng mang bánh bột ngô đến, Chu Ngôn Nho vội vàng từ chối, nói rằng ông ấy đã mang theo đồ ăn, mượn bếp của thôn để hâm nóng lại là được.
Để cho thuận tiện nên mọi người mang theo đồ ăn, đồ ăn mang đến đều là bánh màn thầu, những y bác sĩ trẻ tuổi được người nhà chuẩn bị bánh kếp hành lá, bánh nướng hành.
Nhưng khi mọi người nhìn thấy trong tay trẻ em đều cầm bát cơm độn khoai lang và bánh bột ngô, khoảnh khắc đó cổ họng mọi người đều nghẹn lại, đem phần đồ ăn trong tay đổi lấy bánh ngô của lũ trẻ.
Tạ Tiểu Ngọc tìm một người dân để mượn nồi, lấy gạch vụn dựng tạm một cái bếp đơn giản, Đinh Tiểu Vưu cực kì bội phục: "Tiểu Ngọc, cậu biết làm bếp..."
Tạ Tiểu Ngọc cười: "Đây là kỹ năng không thể không có của người dân nông thôn bọn mình."
Mỗi năm đến mùa thu mọi người sẽ đi tu sửa đê điều, đội sản xuất sẽ đem theo một số người nấu ăn, các thím các cô đều dung bùn đất gạch vụn xây bếp.
Cái của cô làm rất đơn giản, đứa trẻ lúc nãy đã được ăn ô mai chua của cô nhanh tay nhặt về một bó củi.
Bánh màn thầu của cô và Đinh Tiểu Vưu cũng được đổi thành bánh bột ngô, người dân đem ra tất cả số mì họ cất giữ, nhưng bệnh viện có quy định, lúc khám bệnh nhất quyết không được nhận bất cứ cắc nào của người dân.
Đinh Tiểu Vưu vừa khóc vừa ăn sợi mì nghẹn ngào, vừa cảm động đỏ khoé mắt.
"Tiểu Ngọc, người trong thôn thật chất phác, bọn trẻ ở đây thật ngây thơ, cuộc sống vẫn còn rất đẹp, vì sao chúng ta đều gặp được những điều tốt đẹp như vậy?"
Ví dụ như đám người xấu nhà họ Tiết tác oai tác quái ở bệnh viện, cũng may sớm gặp báo ứng.
Tạ Tiểu Ngọc cười to: "Mình có tố chất thu hút những điều tốt lành, nhưng mà, mình gặp được rất nhiều người tốt."
Con người chị Hoa cực kỳ tốt.
Hôm nay cô mang theo một gói dưa cải muối của chị Hoa chuẩn bị.
Chị Hoa nói với cô, đừng đem theo nhiều thịt cá, rất dễ bị người khác đàm tiếu, dưa cải muối không phải đồ gì quý hiếm, đậu phụ nhà ai cũng có, trong thôn sẽ có người bán đậu phụ, làm một nồi dưa cải đậu phụ, vừa ngon miệng lại không bị lời ra tiếng vào.
Ở cổng làng Tạ Tiểu Ngọc mua được bốn miếng đậu phụ, tiêu, ớt khô đã phi thơm đem xào với dưa cải muối, sau đó cắt đậu phụ thành từng miếng nhỏ cho vào nồi dưa cải đang sôi, chỉ cần năm đến sáu phút đã xong món đậu phụ dưa cải.