Lữ Thu Mai gật đầu nói: "Vẫn là cô suy tính chu đáo, thế này đi, cô chuyển cô ta sang phòng giữ xác, để cô ta làm bạn với xác chết đi!"
Đinh Hồng Tuệ thầm ghim móng tay vào lòng bàn tay, lúc trước cô ấy bị ép gả vào nhà kẻ thù, cũng có phần Lữ Thu Mai bày mưu tính kế trong đó.
Cô ấy cười nói: "Cô ấy đi vào nhờ quan hệ, em cũng không tiện làm quá mức, em phân cho cô ấy vào khoa nhi rồi."
"Trẻ con tiêm hay uống thuốc là khó hầu hạ nhất, với tay nghề gà mờ của cô ta, tiêm làm trẻ con khóc sẽ có phụ huynh khiếu nại, cô ta sẽ bị đuổi ra khỏi bệnh viện, muốn tìm việc vặt cũng không tìm được. Đến lúc đó, chẳng phải chị dâu muốn làm gì cô ta thì làm còn øì."
Lữ Thu Mai nghĩ thấy cũng đúng, làm gì có phụ huynh nào chịu để một đứa thực tập lấy con nhà mình ra luyện tay nghe?
Bà ta không phản đối nữa, lại ra lệnh: "Qua mấy ngày chúng tôi sẽ tổ chức coi mắt cho một vài đơn vị, cô sắp xếp cho Tạ Tiểu Ngọc đi coi mắt, để cô ta hiểu rõ, cô ta mang theo hai cái tha du bình kia sẽ không thể tìm được mối hôn sự nào tốt đâu, Diệu Mạnh nhà chúng ta là lựa chọn tốt nhất của cô."
Lữ Thu Mai đắc ý nhìn cô em dâu tiện nghi Đinh Hồng Tuệ này, phụ nữ sao thoát khỏi số mệnh, mỗi người đều có nhược điểm khác nhau, chỉ cần bắt được thóp là không sợ đối phương không thỏa hiệp.
Lúc trước Đinh Hồng Tuệ cũng cố sống cố chết không chịu gả cho chú Hai của Diệu Mạnh, sau đó thì sao, lại chẳng phải là chịu thỏa hiệp, ngoan ngoãn vứt chồng bỏ con gả vào nhà họ Tiết làm vợ kế....
Tạ Tiểu Ngọc bị phân tới khoa nhi, nơi nơi vang lên tiếng trẻ con đinh tai nhức óc, cũng ồn ào như phòng cấp cứu.
Trên thực tế tiêm không đau, Tạ Tiểu Ngọc hoàn toàn không hiểu tại sao, các bạn nhỏ này vừa thấy đầu mũi kim đã khóc réo lên như kiểu nhìn thấy các chị y tá cầm dao mổ heo.
Chẳng hạn như cậu bé phải tiêm hạ sốt lúc này, nhìn khoảng mười tuổi, lớn cỡ Cá Lớn Cá Nhỏ.
Lúc trước Cá Nhỏ bị bác dâu cả ấn người ở trên cối đá, cầm chày giặt quần áo đánh vào mông, còn đau hơn tiêm rất nhiều.
Nhưng nếu bảo Cá Nhỏ tiêm, đoán chắc cậu bé cũng sợ. Bạn nhỏ này vừa thấy Tạ Tiểu Ngọc cam kim tiêm trong tay, nước mắt nước mũi đã đồng loạt rơi xuống: "Chị đừng tới đây.. A a a bà nội ơi, cháu không tiêm đâu, cháu muốn về nhà!"
Bà nội cậu bé nhìn thấy Tạ Tiểu Ngọc đeo thẻ thực tập, càng không hài lòng.
Bà ta gọi y tá trưởng tới: "Bệnh viện các cô làm ăn kiểu gì vậy, cháu tôi không phải là công cụ để thực tập sinh bệnh viện các cô luyện tay đâu."
Y tá trưởng hòa nhã giải thích: "Các y tá ở bệnh viện chúng tôi đều vượt qua kỳ thi tuyển chuyên môn mới được nhận vào làm, người mới tới bệnh viện đều đeo thẻ thực tập sinh, nên không có nghĩa là kỹ thuật của cô ấy không tốt."
"Không được, con dâu tôi là cảnh sát hy sinh vì nghĩa vụ, con trai tôi là lãnh đạo đơn vị, gọi viện trưởng các cô tới đây tiêm cho cháu trai tôi!"
Y tá trưởng:... bà ta nghĩ mình là ail
Nếu không nể mẹ đứa trẻ là cảnh sát đã hy sinh, còn lâu cô ấy mới để ý đến bà già phách lối này.
Dưới sự hỗ trợ của hai y tá khác đè tay chân đứa trẻ không cho cậu bé giãy giụa, y tá trưởng phải mất rất nhiều sức lực, mới tiêm được liều thuốc hạ sốt cho cậu bé trong tiếng chửi rủa như giết heo của cậu ta.
Tiêm xong, y tá trưởng cũng đã bị hỏi thăm tổ tông tám đời.
Y tá trưởng tức giận mà không có chỗ trút, giao nhiệm vụ cho Tạ Tiểu Ngọc: "Tạ Tiểu Ngọc, hôm nay cô phải giải quyết mười bạn nhỏ!"
Lữ Thu Mai vẫn luôn đứng ở phía xa xe chuyện cười, sau đó bà ta hài lòng rời đi, Tạ Tiểu Ngọc chỉ có kinh nghiệm làm việc ở trạm xá nông thôn, không thể nào đảm được được công việc ở bệnh viện lớn như thế này!
Chưa đầy mấy ngày nữa, cô ta sẽ phải khóc lóc tìm người ga cho thôi.....
Giải quyết bạn nhỏ đầu tiên là khó khăn nhất, y tá trưởng cũng coi như chiếu cố Tạ Tiểu Ngọc, cống hiến cô con gái nhỏ nhà mình bị bệnh ra.
Tiểu khả ái này mới 6 tuổi, vừa thấy mũi kim tiêm đã rất sợ hãi: "Mẹ, con muốn mel"
Y tá trưởng ôm lấy con gái nhỏ nhà mình, trái tim cũng đau thay cho con gái, tức giận dặn dò Tạ Tiểu Ngọc: "Đừng có run tay, Tạ Tiểu Ngọc, tôi đã để con gái tôi cho cô luyện tay rồi, cô mà tiêm không tốt nữa thì ngày mai cút ra khỏi khoa này đi"