"Hoa kiều muốn đưa con trai ra nước ngoài, giờ đang đi làm thủ tục, người ta hẹn ngày hai mươi sẽ tới đón con đi, các cô nhớ phải tới viết bài nhé."
Tạ Tiểu Ngọc cười nói: "Được, chúng ta nhất định sẽ tới phỏng vấn lần tới."
Cô nói với lãnh đạo nhà máy: "Nếu đã tới nhà máy dệt, vậy để chúng tôi đi vào trong nhà máy phỏng vấn ngẫu nhiên, sau đó trở lại văn phòng phỏng vấn độc quyền với giám đốc nhà máy."
"Được được."
Lãnh đạo nhà máy sẵn lòng để nhà máy được đăng báo, còn đích thân dẫn các cô đi vào trong xưởng, văn phòng.
Thẩm Đại Hà vui như mở cờ trong lòng, còn nói với lãnh đạo nhà máy: " Xưởng trưởng à, bài báo này là do tôi mang đến cho nhà máy, bình xét tiên tiến tháng sau nên bình cho tôi nhỉ."
Trên thực tế, xưởng trưởng không thích Thẩm Đại Hà cho lắm, hút thuốc say rượu, uống say về là đánh vợ đánh con, không xứng được bình bầu tiên tiến.
Nhưng anh ta gặp phải vận cứt chó, ai nghĩ được cha ruột của đứa trẻ anh ta nhận nuôi tìm tới, còn là Hoa kiều giàu có.
Xưởng trưởng nói: "Để nhà máy xem xét."...
Một bên khác, Tạ Tiểu Ngọc và Dư Thư Phương đi xuống xưởng phỏng vấn ngẫu nhiên mấy nữ công nhân. Dư Thư Phương không hiểu gì cả, hỏi Tạ Tiểu Ngọc tại sao lại lãng phí thời gian đi xuống xưởng phỏng vấn.
Tạ Tiểu Ngọc nói: "Tôi thấy người đàn ông tên là Thẩm Đại Hà đó không giống người tốt, vui sướng quá mức, chắc chắn là Hoa kiều gì đó kia phải cho anh ta lợi ích gì đó, nên anh ta mới vui như vậy. Chúng ta cần tìm đồng nghiệp trong xưởng hỏi thăm xem, không thể bỏ qua tin tức quan trọng được."
Nếu muốn nghe ngóng tin đồn, vậy giờ là thời cơ tốt nhất, chứ chờ sau thời gian phỏng vấn mới hỏi tới, lại thành ra là có mục đích.
Tạ Tiểu Ngọc chịu ảnh hưởng của anh họ Cảnh Niên và anh Nghiêm Dặc, nên cũng có máu thám tử trong người.
Dư Thư Phương gật đầu nói: "Tôi đã nói rồi mà, khứu giác đánh hơi tin tức của cô nhạy bén hơn tôi nhiều."
Tạ Tiểu Ngọc đi xuống xưởng sản xuất, lặng lẽ hỏi về chuyện nóng hổi nhất trong nhà máy mấy ngày nay, đó là chuyện đứa con tiện nghi không được thích ở nhà Thẩm Đại Hà, lại là con trai thất lạc ở trong nước của Hoa kiều ở nước ngoài. Đám công nhân này có người hâm mỘ, cũng có người không phục.
Trong đó có một người là hàng xóm nhà Thẩm Đại Hà, đáng lẽ tháng sau nhà cô ta sẽ được bình bầu tiên tiến, nhưng tại sao đứa con được nhà Thẩm Đại Hà nhận nuôi lại là con của Hoa kiêu ở nước ngoài? Giờ nhà anh ta có thể được đăng báo khen ngợi, sau đó được coi là người tốt làm việc tốt, nhận được danh hiệu tiên tiến của xưởng.
Đó là do số mệnh của anh ta tốt thôi.
Cô ta không muốn nhà Thẩm Đại Hà được đăng báo khen ngợi, nên mới nói ra những lời khó nghe.
"Đồng chí phóng viên, các cô đừng để Thẩm Đại Hà lừa, lúc trước anh ta luôn đối xử không tốt với con trai, suốt ngày không đánh thì mắng, lần này anh ta công phu sư tử ngoạm, đòi Hoa kiều bằng ngày..."
Chị gái này thần thần bí bí dựng bốn ngón tay lên.
Dư Thư Phương bật thốt lên hỏi: "Bốn nghìn? Với khối tài sản của Hoa kiều ở nước ngoài, số tiền đó chẳng khác gì bốn trăm đồng của chúng ta."
Dù sao người ta cũng mất công nuôi con trai mười năm, giờ có đòi chút tiền nuôi dưỡng, cũng không ai nói được chữ không.
Chị gái kia ghen tị bĩu môi, nếu không chính tai nghe được, chắc cô ta cũng không tin. Thẩm Đại Hà thật sự dám đòi, vị Hoa kiều kia cũng thật sự dám cho.
Cô ta nói: "Là bốn mươi nghìn!"
Nhưng đây chỉ là số tiền cô ta vô tình nghe được, Thẩm Đại Hà không thừa nhận. Lúc trước cô ta từng nói ra, Thẩm Đại Hà còn chạy tới cãi nhau với cô ta, suýt nữa đánh nhau.
Nghe nói lãnh đạo xưởng muốn trao danh hiệu tiên tiến cho Thẩm Đại Hà, cô ta tức giận nên mới nói ra chuyện này với đồng chí phóng viên, hy vọng các cô có thể đăng bài đúng sự thật, Thẩm Đại Hà không tốt bụng như những gì anh ta khoe khoang ra bên ngoài.
Tạ Tiểu Ngọc:...
Bốn mươi nghìn là cái khái niệm gì, tiền lương của anh họ ở mức cao, một tháng được hơn một trăm, nhưng cũng phải không ăn không uống hơn hai mươi năm mới tiết kiệm được bằng đấy.
Dựa theo tiền lương của cô ở bệnh viện, một tháng được hơn ba mươi đồng, nếu không tính đến chuyện tăng lương, vậy dù có làm đến khi về hưu cũng không kiếm được nhiều đến vậy.
Cô thật sự rất tò mò về thân phận của vị Hoa kiều kia, chắc nhà anh ta làm ăn kinh doanh ở nước ngoài, nên mới có khả năng bỏ ra một số tiền lớn như vậy.
Có lẽ Thẩm Đại Hà cũng biết nhân duyên của mình ở trong xưởng không được tốt cho lắm, sợ bọn họ nói lung tung lúc được phỏng vấn. Không bao lâu sau, anh ta dẫn xưởng trưởng đi xuống xưởng.