Anh cười khổ nói: "Cô cháu cử báo mẹ cháu, lúc đó cháu còn trẻ chỉ tức giận nói lẫy mấy câu, vậy mà bà nội cháu ghi hận cháu đến tận bây giờ. Lúc trước bà nội cháu luôn miệng nói thương cháu nhất, nhưng xem ra là chỉ giả vờ thôi."
"Bà nội cháu lôi chuyện ly dị ra để đe dọa ông nội cháu, nhưng cháu không thể làm khó ông nội cháu được. Bà Tiền, cháu đã quyết định đoạn tuyệt quan hệ với bà nội cháu rồi, mong bà đừng nghĩ cháu làm vậy là đại nghịch bất đạo, trái tim cháu thật sự đã bị bà nội làm tổn thương nặng nề. "
Lúc mới nghe Nghiêm Dặc kể bị nhà trường đuổi học, bà Tiền còn có lòng muốn phê bình anh, nhưng chờ nghe xong đoạn sau, bà ấy lại thấy đau lòng thay anh.
Người trẻ tuổi phạm sai lầm là phải sửa đổi, nhưng Hà Tú Phân lại lôi chuyện ly dị ra để uy hiếp lão Nghiêm.
Sau khi Nghiêm Dặc rời đi, bà Tiền tuyên truyền chuyện này ở trong đại viện, nói quả nhiên là lúc trước Hà Tú Phân toàn giả vờ.
Nghe được bà Tiền lại nói xấu mình ở trong đại viện, Hà Tú Phân đi tìm bà ấy cãi nhau.
Bà Tiền châm chọc nói: "Đều là người mấy chục tuổi rồi, đừng bày đặt giả vờ với tôi nữa, có bản lĩnh thì bà thật sự ly dị đi, lôi chuyện ly dị ra để đe dọa cháu trai mình, bà đúng là bà nội tốt nhất trên đời."
"Tiểu Dặc cũng nói với tôi, thằng bé muốn đoạn tuyệt quan hệ với bà, sau này bà đừng nói tiểu Dặc bất hiếu với bà nữa, tôi nghe cái loại không biết xấu hổ như bà nói đến ù hết cả tai rồi."
"Nếu bà đã không nhận tiểu Dặc trước, vậy đừng có mà bôi xấu danh tiếng của tiểu Dặc nữa."
Mấy thím bác xung quanh vốn định tới hỏi thăm tình hình với bà Tiền, đồng loạt nhìn Hà Tú Phân bằng ánh mắt khinh bỉ.
"Đã từng tuổi này rồi còn định ầm ï đòi ly dị với lão Nghiêm để đối phó với cháu trai, đúng là chết cười."
"Này, chắc là sợ tương lai tiểu Dặc tìm cô nó trả thù, nên mới không để tiểu Dặc trở về thủ đô đấy mà, vậy liệu có phải là Nghiêm Bạch Huệ thật sự cố tình hại chết chị dâu?"
"Chuyện này cũng chỉ có mình Nghiêm Bạch Huệ biết thôi."
Hà Tú Phân bị nghẹn họng, ngất xỉu vì tức giận....
Nghiêm Dặc cảm thấy chuyến này mình có thu hoạch rất lớn, hiệu quả còn tốt hơn cả anh nghĩ.
Hà Tú Phân phải nhập viện, anh không tới thăm cũng không có ai nói anh bất hiếu, Hà Tú Phân cũng không có cách nào mang tình thân ra để bắt cóc anh.
Tiếp theo đó, anh lại tiếp tục đóng kịch.
Tiểu Ngọc cầm tiền tiết kiệm lấy vợ của anh, trở về Bắc Kinh, cha anh đánh cho anh một trận, buông lời nói không nhận đứa con trai này, cũng không trợ cấp tiền cho anh.
Sau đó Hà Tú Phân lôi chuyện ly dị ra để uy hiếp Nghiêm Chính Sinh không được giúp anh, chị họ quyên tặng hai món văn vật cấp quốc bảo, sau đó tuyên bố vạch rõ giới hạn với anh.
Nghiêm Dặc:.. anh có nói gì đâu, sao mọi người diễn tốt vậy!
Cũng may là anh chỉ nằm vùng, chứ không chắc đã đến đường cùng rồi.
Anh nghĩ nên đến nhà hay là đơn vị của Tiểu Ngọc, sau đó quyết định đi đến đơn vị tìm Tiểu Ngọc.
Nghiêm Dặc tìm đến tòa soạn báo, nói với bảo vệ ở ngoài: "Tôi tới tìm đối tượng của tôi, Tạ Tiểu Ngọc."
Không bao lâu sau, Tạ Tiểu Ngọc di ra, tái mặt hỏi: "Anh về nhà đã giải quyết xong chuyện công việc chưa?"
Nghiêm Dặc phối hợp nói: "Đáng lẽ ông nội đã hứa sẽ tìm công việc cho anh rồi, ai dè bà nội lôi chuyện ly dị ra để đe dọa. Tiểu Ngọc, sau này chỉ có thể dựa vào em nuôi gia đình rồi."
Tạ Tiểu Ngọc:... bây giờ Nghiêm Dặc diễn càng ngày càng tự nhiên, nếu chuyện này là thật, cô đã véo tai quát anh rồi.
Đánh thì không nỡ đánh, Tạ Tiểu Ngọc đành bảo Nghiêm Dặc cút ở ngay trước mặt đám đồng nghiệp xem náo nhiệt: "Em đã nói với anh rồi, không có công việc thì chia tay, anh mau đi đi, sau này em không muốn gặp lại anh nữa?"
Nghiêm Dặc phải ép mình đến đường cùng, mới thực hiện được kế hoạch phía sau.
Anh mặt dày diễn tiếp: "Tiểu Ngọc, em cho anh thêm cơ hội bù đắp đi."
Tạ Tiểu Ngọc tức giận mắng: "Nếu anh có thể tìm được công việc, hoặc là kiếm được tiền, em sẽ không chia tay với anh nữa."
Được rồi, bây giờ tất cả mọi người đều đã biết, nếu Nghiêm Dặc không muốn chia tay, anh chỉ có thể đi tìm việc làm, hoặc là nghĩ cách kiếm tiền...