Sau khi vào nhà, Minh Chi Tuệ vội vàng pha trà, hỏi Nghiêm Dặc: "Lá trà trong nhà em có biết để ở đâu không?”
Nghiêm Dặc cũng không biết nhưng Tinh Tinh biết, cô bé chạy đến cầm một hộp bằng sắt đựng trong hộp trà từ trong tử năm ngăn kéo ra đưa cho chị ấy, sau đó chạy đến trước mặt Mạnh Cảnh Niên, chống cằm nói: "Anh cả, anh rất đẹp trai."
Mạnh Cảnh Niên gật gật đầu nói: "Ừm, anh biết mà, từ nhỏ đến lớn anh rất đẹp trai rồi, nhà của chúng ta không có ai xấu xí hết."
Nghiêm Dặc:...
Giọng điệu người này nói chuyện vô cùng tự tin, sao lại có cảm giác không khác Tiểu Ngọc mấy, nhìn sơ qua cùng một loại người như Tiểu Ngọc.
Trong lòng Nghiêm Dặc cũng có chút không thoải mái, nói: "Thật ra, nhà chúng tôi cũng không có ai xấu xí."
Minh Chi Tuệ ngâm trà xong đi đến, Mạnh Cảnh Niên nói cảm ơn.
Lần này, anh ấy công khai nhìn cô gái này, sau đó lại nhìn Tinh Tinh, cuối cùng nói: "Tôi nhìn thấy được, người nhà của cậu đều đứng hạng đỉnh, nhưng nếu so sánh cậu với chị và em gái thì quá xấu rồi."
Nghiêm Dặc:... Anh lớn hơn mấy tuổi, lấy lớn so bé được đó hả?
"Anh vừa lớn vừa tốt nhìn có cái gì tốt lành đâu, dù sao Tiểu Ngọc thích tôi."
Nghiêm Dặc nói tiếp: "Sau này anh sẽ cảm nhận được sự xuất sắc của nhà chúng tôi, vậy nên không cần quan trọng chuyện đẹp hay xấu, nhưng anh cũng là ân nhân cứu mạng chị của tôi, tôi sẽ tôn trọng anh, đêm này cùng mời anh ăn một bữa cơm tối thật hòa thuận, đồng chí Mạnh cảm thấy thế nào?
Mạnh Cảnh Niên: "Được đấy."
Minh Chi Tuệ:.. Sao mình cứ cảm thấy bầu không khí này hơi sai sai?
Đang lúc chị ấy không biết phá vỡ bầu không khí này ra sao, Tạ Tiểu Ngọc đã cầm một túi đồ ăn vê.
Nghiêm Dặc với Mạnh Cảnh Niên đồng thời đứng dậy.
Nghiêm Dặc:.. Người yêu của mình về, anh ta xúc động như thế làm cái quỷ gì?
Mạnh Cảnh Niên:.. Em gái về rồi, cuối cùng cũng có thể làm rõ thân phận.
Minh Chi Tuệ nhận gói to trong tay của Tạ Tiểu Ngọc, hạ giọng giải thích cho cô một chút: "Tiểu Ngọc, em mời đồng chí Mạnh về nhà ăn cơm tối a2"
Tạ Tiểu Ngọc "Hử" một tiếng, anh họ vẫn chưa làm rõ thân phận sao?
Thế chẳng phải bình dấm của anh Nghiêm Dặc đổ hết rồi à.
Cô bước lên phía trước đi đến bên cạnh Mạnh Cảnh Niên, ôm lấy cánh tay của anh ấy, chuẩn bị giới thiệu.
Nghiêm Dặc có dự cảm không lành, trừ anh và ông nội đã qua đời ra thì Tiểu Ngọc chưa bao giờ thân thiết với đàn ông trưởng thành nào.
Đầu óc anh nhanh chóng chuyển động, Tiểu Ngọc thân thiết với Mạnh Cảnh Niên chắc chắn đã chứng minh rõ anh ấy có máu mủ với cô.
Anh ấy họ Mạnh... Dì Thiên Đông cũng họ Mạnh, hai người họ lại đứng cùng một chỗ, nhìn kỹ thì sự tự tin vui vẻ cũng rất giống nhau, cho nên là người thân ruột thịt thật?
Trong lòng Nghiêm Dặc phát lạnh, lần này anh sẽ không chết khó coi như vậy chứ?...
Tạ Tiểu Ngọc trịnh trọng giới thiệu: "Anh Nghiêm Dặc, chị Chi Tuệ, Mạnh Cảnh Niên là anh họ của em, hôm nay bọn em đã xác nhận rõ chỉ tiết ở khách sạn, không có sai."
Cô vui vẻ vẫy tay với Cá Lớn, Cá Nhỏ: "Hai đứa mau đến đây, đây là anh họ của các em."
Cá Lớn vui vẻ chạy đến, hôm nay ở bến tàu thằng bé đã rất có tình cảm với anh cả này rồi.
Cá Nhỏ lại đứng ở bên cạnh Nghiêm Dặc không cử động, lắc đầu nói: "Anh rể, vừa rồi không phải anh muốn đánh anh ấy sao? Em với A Sài đứng ở bên anh, em sẽ giúp anh nói tốt với anh họ."
Nói xong, cậu bé cũng chạy đến yêu cầu ôm: "Anh trai, anh có thể ôm em với Cá Lớn không?"
Mạnh Cảnh Niên nói: "Chuyện gì đâu có khó gì, nhưng các em lớn như vậy, nam tử hán đại trượng phu phải tự cố gắng tự lập, huống hồ gì hai người các em còn lớn hơn em gái Tinh Tinh nhỏ đang cần bảo vệ, còn không biết xấu hổ còn đòi ôm, Tinh Tinh cũng đâu có đòi, không thấy nhục sao?"
Cá Lớn: "Anh trai nói đúng."
Cá Nhỏ:.. Anh trai này ma quỷ rồi, anh trai Nghiêm Dặc còn ôm họ, thậm chí còn khiêng lên vai mà.
Cậu bé vội vàng quay đầu lại, tỏ thái độ với Nghiêm Dặc: "Anh rể, em quyết định vẫn ở bên anh tốt hơn."
Nghiêm Dặc:.. Thằng nhóc này là cỏ đầu tường sao, ngã cũng lẹ dữ thần.
Sau khi giới thiệu xong, Tạ Tiểu Ngọc phải đi làm cơm tối, Nghiêm Dặc vội vàng nói: "Anh đến bếp giúp em, để chị gái với ân nhân cứu mạng tâm sự đi."
Minh Chi Tuệ hiểu ý cười, hai đứa này cũng đáng ghét quá mà. Minh Chi Tuệ ngôi xuống, ôm Tinh Tinh vào trong lòng nghiêng đầu nói với Mạnh Cảnh Niên: "Đồng chí Mạnh, cảm ơn anh hôm nay đã cứu tôi."
Mạnh Cảnh Niên ngồi với tư thế rất tiêu chuẩn, sống lưng thẳng tắp, hai tay đặt ở trên đầu gối nhìn giống như một người đầy cẩn thận và ti mỉ, trước sau như một trong nhà ngoại.