Cô ta cảm thấy mình đứng ra là đang bảo vệ cho kẻ yếu thực thi công lý, châm chọc nói: "Cái vóc người thùng phi đó của cô mà cũng có eo hả?"
Dư Thư Phương bật cười, cô ấy đã không còn tức giận với những lời nói ác ý này nữa.
"Ít nhất là tôi từng có eo thon, nhưng cô thì thảm rồi, chưa từng có những thứ như là đầu óc."
"Cô..." Tiền Hiểu Ngải nổi giận: "Cô dám nói xấu tôi à, cha tôi là tổng biên tập đấy."
Dư Thư Phương bật cười ha ha: "Cái đồ bám cha, cô cứ ra ngoài kêu to lên đi, sau đó đăng báo cho người cả Bình thành này biết cha cô là tổng biên tập."
Đúng lúc Tiền Hải Quốc tình cờ đi qua văn phòng, nghe thấy bên trong có tiếng cãi nhau, hỏi: "Chủ biên Tống, tổ các cậu có mâu thuẫn không thể giải quyết à?"
Tống Hạnh Hoa tự nhiên không thể để lộ chuyện mình sắp xếp công việc không tốt ở trước mặt tổng biên tập được, anh ta vội vàng nói không có, mọi người chỉ đang bàn bạc nội dung công việc.
Ngay cả Tiền Hiểu Ngải cũng không dám nói những câu như cha tôi là tổng biên tập đấy ở trước mặt cha ruột của mình, bởi làm vậy sẽ bị ông ta mắng.
Thậm chí, cô ta vào tòa soạn báo này, cũng là vào bằng chính năng lực của mình, thi ba lần mới đỗ.
Sau khi tổng biên tập rời đi, quả nhiên đúng như Dư Thư Phương đoán, Mai Tử Cầm chủ động nói: "Chân tôi không sao cả, cứ đổi đi, một mình tôi đi xuống nông thôn phỏng vấn, để Hiểu Ngải và Thư Phương đi nhà máy dệt."
Tiền Hiểu Ngải nói: "Tôi không làm cùng tổ với Dư Thư Phương đâu, Tử Cầm chân của cô bị thương, để tôi đi với cô."
Dư Thư Phương cũng không phải là người chịu thua thiệt: "Đầu óc của cô không tốt, tôi không muốn làm cùng tổ với cô đâu."
Cô ấy đã tìm được đồng nghiệp ông trời tác nghiệp cho mình rồi.....
Chưa đầy một tiếng sau khi Tạ Tiểu Ngọc rời khỏi chỗ của Dư Thư Phương, Dư Thư Phương đã tới tìm cô, đúng lúc cô đang làm mâm cơm ăn nguyên tiêu.
Lúc Dư Thư Phương đến, cô vừa nấu xong, cũng vì sắp đến giờ ăn trưa, cô bắc nồi xuống, múc một bát trôi nước đưa cho Dư Thư Phương: "Sao sớm thế này đã tới rồi?"
Dư Thư Phương nhướn mày nói: "Cô may mắn thật đấy, mới tìm tôi, tôi đã nhận được nhiệm vụ có liên quan đến phỏng vấn Hoa kiều." Tạ Tiểu Ngọc vui mừng nghĩ, nhanh vậy đã có manh mối rồi. Cô nói với Cá Lớn Cá Nhỏ nói: "Chị đi ra ngoài với chị Thư Phương có việc, lát nữa anh tới, các em nói với anh ấy nhé."
Dư Thư Phương đạp xe đạp chở cô đi, hai người đi đến nhà máy dệt, lãnh đạo nhà máy nghe thấy có phóng viên báo chiều tới, nhiệt tình mời bọn họ tới phòng làm việc: "Hai đồng chí phóng viên chờ một lát, để tôi đi gọi Thẩm Đại Hà tới."
Lãnh đạo nhà máy nhiệt tình thế này, là vì nhân viên trong nhà máy bọn họ làm chuyện tốt, được đăng lên báo, nhờ vậy nhà máy dệt cũng được nở mày nở mặt.
Không bao lâu sau, Thẩm Đại Hà hớn hở đi tới, anh ta rất kích động vì sắp được phỏng vấn đăng lên báo.
Dư Thư Phương lấy giấy bút ra hỏi: "Đồng chí Thẩm, anh có thể cho chúng tôi biết anh giúp con nuôi tìm được người nhà là Hoa kiều thế nào không?"
Thẩm Đại Hà kích động xoa xoa tay nói: "Chuyện này nói ra rất dài dòng, hai đồng chí có vội không?”
Dư Thư Phương quay sang nhìn Tạ Tiểu Ngọc, Tạ Tiểu Ngọc cười nói: "Lần này chúng tôi đặc biệt tới phỏng vấn chuyện tốt của nhà đồng chí Thẩm, tự nhiên là muốn tìm hiểu rõ. Anh cứ kể từ đầu đến cuối đi, không sao đâu." Thẩm Đại Hà nói, quê của vợ anh ta ở Lương Châu, năm đó vợ anh ta mang thai ve nhà mẹ đẻ chờ sinh, đáng tiếc đứa trẻ bị khó sinh không sống sót được, đúng lúc ở nông trường bên cạnh có cô gái có thai trước khi lập gia đình, sau khi sinh xong cũng bị khó sinh qua đời.
Một người mẹ mất con, một đứa trẻ vừa ra đời đã mất mẹ.
"Vợ tôi bế đứa bé đó trở về, nói với tôi đó là con ruột của tôi. Cách đây không lâu, cha ruột của đứa bé kia từ nước ngoài trở về tìm, sau đó tìm được đến Bình thành, bọn họ cứ vậy nhận nhau thôi!"
Tạ Tiểu Ngọc thản nhiên cười nói: "Nhưng dù sao đó cũng là con trai nhà các anh nuôi mười năm cơ mà, anh chịu trả lại à?"
Thẩm Đại Hà hào phóng cười nói: "Nhưng tôi cũng không thể ngăn cản cha con người ta nhận nhau được, đồng chí phóng viên này, tôi có được đăng báo khen ngợi không?”
"Đồng chí Thẩm có tư tưởng giác ngộ cao, đương nhiên là có thể, để trở về chúng tôi cho chủ biên xem, nếu được duyệt, qua một hai ngày nữa sẽ được đăng lên báo."
Thẩm Đại Hà toét miệng cười, để lộ hàm răng đã xin màu, là do quanh năm hút thuốc bị khói thuốc nhuộm.
"Tuyệt vời."
Chỉ cần báo đăng anh ta là người tốt làm việc tốt, anh ta sẽ được bình xét tân tiến, sau đó được chuyển lên làm cán bộ văn phòng!