Trên đường về, bọn họ đi tàu giường nằm mềm, đây là vé tàu được bác Nghiêm mua trước, một khoang tàu chỉ có bốn giường, điều kiện thoải mái hơn nhiều so khoang giường nằm cứng sáu người, giá cũng đắt hơn.
Nghiêm Dặc cũng giống như bác Nghiêm, đều là kiểu người không biết chăm lo cho cuộc sống thường ngày.
Lúc anh mua đồ dùng trong nhà, bác Nghiêm cho anh bốn trăm đồng, Tạ Tiểu Ngọc đoán Nghiêm Dặc mua đồ xong còn lại khoảng một trăm đồng, cũng được, như vậy mấy tháng tới cô không cần phải phát tiền tiêu vặt cho anh.
Ai ngờ Nghiêm Dặc lại lấy một chiếc đồng hồ đeo tay Enicar kiểu nữ ra: "Em đi làm ở bệnh viện, có đồng hồ đeo tay xem giờ cũng tiện hơn, chiếc đồng hồ này không đắt lắm, chỉ hơn một trăm thôi."
Tạ Tiểu Ngọc:....
Giờ có đánh anh cũng không thể trả chiếc đồng hồ này lại, cô đành nói: "Vậy anh đeo giúp em đi."
Nghiêm Dặc chớp chớp mắt nhìn, đeo đồng hồ cho cô, tiện thể nắm lấy bàn tay thon nhỏ của cô.
Hai người lớn dẫn ba đứa trẻ, chỉ đặt hai chiếc giường nằm, hai chiếc giường còn lại trống không trong suốt cả hành trình. Cá Lớn Cá Nhỏ chụm đầu ngủ ở giường đối diện, Tạ Tiểu Ngọc và Tinh Tinh ngủ một giường, Nghiêm Dặc ngủ ở giường tầng trên.
Chuyến này đón Tinh Tinh suôn sẻ hơn anh nghĩ rất nhiều, còn giúp Tinh Tinh xin được tiền sinh hoạt đến năm mười tám tuổi, để cô ruột bớt xin tiền trợ cấp của ông bà đi.
Nếu mẹ biết được, chắc mẹ sẽ rất vui vẻ.
Tối hôm đó, Tạ Tiểu Ngọc nằm mơ, nằm mơ thấy Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc ở thế giới khác đã giảng hòa, bọn họ kết hôn mấy năm, cuối cùng cũng ở bên nhau.
"Tiểu Ngọc, tỉnh lại đi." Trong lúc Tạ Tiểu Ngọc đang nằm mơ, cô bị Nghiêm Dặc gọi dậy.
Nghiêm Dặc áp lòng bàn tay vào trên trán cô: "Trán em nóng quá, chắc chắn là đêm qua em đá chăn nên bị cảm lạnh rồi."
Tạ Tiểu Ngọc vội ngồi dậy vỗ vỗ mặt, cô không bị cảm lạnh, mà đang xấu hổ.
Tinh Tinh và Cá Lớn Cá Nhỏ ngồi ở trên giường phía đối diện chơi trò gắp que, bọn họ rải mấy que nhỏ có độ dài tương đương nhau lên mặt giường, thi xem ai lấy được nhiều que nhất, người nào lấy que động vào que khác sẽ lập tức đổi người tiếp theo. Hồi còn nhỏ, Tạ Tiểu Ngọc cũng thích chơi trò chơi này.
Thoạt nhìn, số lượng que trong tay Tinh Tinh là nhiều nhất.
Tinh Tinh nói: "Em có chín que, anh Cá Lớn bảy que, anh Cá Nhỏ bốn que, em thắng."
"Em gái giỏi quá." Cá Lớn khen ngợi.
"Anh chưa từng chơi trò này bao giờ, chờ chơi thêm ván nữa, anh nhất định sẽ không thua thảm hại thế này đâu." Cá Nhỏ không phục nói.
Tạ Tiểu Ngọc ôm lấy Tinh Tinh, lấy ca tráng men và bàn chải đánh răng ra: "Các em đứng lên đi đánh răng rửa mặt đi, chờ về nhà lại chơi."
Nghiêm Dặc cứng đờ tay ở giữa không trung, Tiểu Ngọc xấu hổ cái gì?
Anh không yên tâm nói: "Để sờ lại..."
"Không được sờ, chị là của em."
Tinh Tinh hừ hừ nói: "Xếp hàng xếp hàng, chúng em đánh răng rửa mặt trước."
Nghiêm Dặc:...
Anh chỉ muốn sờ trán kiểm tra nhiệt độ thôi, ai ngờ Tinh Tinh hét ầm lên, khiến mấy hành khách nằm ở khoang giường mềm xung quanh nghe thấy thò đầu ra cười trộm.
Nghiêm Dặc đỏ bừng mặt, nhưng chờ tới khi Tiểu Ngọc trở lại, sắc mặt của anh đã trở lại bình thường. Chăn trên chiếc giường bọn họ từng ngủ đã được Nghiêm Dặc xếp vuông vắn thành khối đậu, drap trải giường được vuốt phẳng đến không còn nếp nhăn nào.
Nhân viên tàu đi nhắc nhở khách trên tàu chuẩn bị tới ga đi ngang qua, khen ngợi nói: "Cậu nhóc này làm lính à?”
Tạ Tiểu Ngọc nở nụ cười ngọt ngào nói: "Đối tượng của cháu học đại học công an."
Nghiêm Dặc mím môi cười, cô đã chuyển cách gọi từ anh sang đối tượng....
Sau khi xuống tàu, bọn họ đi tới nhà Hứa Xương đón a Sài trước, lúc gần đến cửa nhà Hứa Xương, Tạ Tiểu Ngọc nhìn thấy Hứa Xương cầm chiếc chổi lớn đi ra.
Cô vẫy vẫy tay gọi: "Anh Hứa Xương."
Hứa Xương bước nhanh mấy bước đi tới, nắm lấy đầu vai của Nghiêm Dặc, lại nhìn Tinh Tinh, cười nói: "Đúng là hai anh em ruột, nhìn giống nhau thật đấy."
Cha của Hứa Xương đang cúi người quét sân, trong đại viện này có tổng cộng sáu hộ, Hứa Xương nói sân này là mọi người dùng chung, bảo cha mình đừng suốt ngày quét nữa.
Cha Hứa Xương nói: "Cha có ở nhà cũng chỉ ngồi chơi thôi, các con đi nói chuyện đi, đừng quan tâm đến cha."
Tạ Tiểu Ngọc đi vào bếp giúp Triệu Hương nấu cơm, cô lấy từ trong túi hành lý ra món thịt vịt muối, lại ngâm nửa bát đậu nành, vừa làm vừa hỏi Triệu Hương: "Mẹ nuôi ơi, mẹ đã được chuyển sang làm giáo viên chính thức chưa?"
Lúc trước, Triệu Hương vốn là giáo viên dạy ở trường tiểu học Văn Thành, sau đó không muốn vạch rõ giới hạn với chồng, tình nguyện cùng đi tới Lương Châu.