"Vậy không được." Miêu Xảo Chân nói: "Văn Tiến dặn em là phải nhìn theo chị dâu, chị dâu làm gì, nói gì, em sẽ làm cái đó nói cái đó, không được tự ý quyết định."..
Nhà của Nghiêm Dặc là căn nhà hai tầng xây gạch đỏ, bước vào đại viện, Nghiêm Dặc đưa tay chỉ.
"Căn nhà sáng đèn phía trước đó là nhà của ông bà nội, đám người đứng ở cửa kia là cả gia đình cô, gia đình cả bác dâu cả và bác gái ba cũng trở về."
Lúc này, Hà Tú Phân đang nắm lấy tay cô của Nghiêm Dặc, đưa mắt nhìn về phía cổng đại viện.
Nhìn thấy mấy người Tạ Tiểu Ngọc, Hà Tú Phân nức nở bước xuống bậc thang: "Là tiểu Dặc đấy à, cái thằng chết tiệt này, sao bây giờ cháu mới trở về, bà nội nhớ cháu muốn chết đi được."
Nghiêm Dặc trầm mặc, năm ấy anh nhặt được hòn đá dính máu nói mẹ anh bị người hại chết, cô cũng là kẻ đầu sỏ, nhưng bà nội chỉ khóc lóc nói đó là tai nạn, ông nội cầm thắt lưng da đánh anh, không cho phép anh nhắc lại.
Sau đó sức khỏe của em gái càng ngày càng kém, anh bế em gái tới bệnh viện, bác sĩ nói em gái ăn phải đồ ăn tương khắc sinh ra độc tính, em gái còn quá nhỏ không thể chịu nổi. Khoảnh khắc đó, anh đã không còn tình cảm gì với cái nhà này rồi.
Ngoài miệng nói quan tâm, muốn sống muốn chết, nhưng tại sao lại chăm sóc cho em gái một cách qua loa lấy lệ như vậy?
Nếu không nhờ có hàng xóm nhà bên cạnh chạy đến trường tìm anh, có lẽ anh đã không biết, trong lúc anh ở trường, em gái không có ai chăm sóc, bảo mẫu kia không biết chăm trẻ con, cho em gái anh ăn uống bừa bãi. Lúc đó, bà nội chỉ khóc nói là mình sơ suất.
Nhưng anh từng nghe cha kể, hồi cô còn nhỏ, bà nội thương cô chăm cô rất tốt, sao đến em gái anh lại thành sơ suất...
Nghiêm Dặc biết đám hàng xóm nhiều chuyện đều đang đứng ở cửa, theo dõi hành vi cử chỉ của anh.
Năm anh rời đi, thanh danh của anh đã bốc mùi.
Bốn năm sau mới trở lại, nếu anh vẫn không có øì thay đổi, người của cả cái đại viện này sẽ khinh bỉ anh, sẽ trách cha anh không biết dạy dỗ con trai, theo đó cũng nói cha anh bất hiếu.
Nhưng nếu muốn anh giả vờ làm cháu ngoan, anh không làm được, cha anh cũng không làm được, vì vậy cha anh mới lựa chọn ở ký túc xá của đơn vị không trở lại.
Nghiêm Dặc nhìn thấy cả gia đình nhà cô đứng ở sau lưng bà nội, thời đại này đã tốt hơn trước, cô đeo vàng bạc khắp người, quần áo gọn gàng xinh đẹp.
Hai mắt của anh dần trở nên đục ngầu.
Mẹ của anh chết, vậy mà cô càng sống càng dễ chịu, giờ còn muốn anh phải bắt tay giảng hòa với cô, anh không làm được.
Chờ lát nữa bà nội nhào tới, anh có khả năng sẽ vô thức tránh né, đến lúc đó sẽ lại bị mọi người trách cứ, khiến thanh danh của anh càng thối hơn....
Tạ Tiểu Ngọc thở thật dài, lúc bà nội Nghiêm Dặc sắp nhào tới ôm cháu trai khóc lóc, cô đẩy Nghiêm Dặc đã sắp không thể đè ép được oán khí ra.
Sau đó, Tạ Tiểu Ngọc khóc còn lớn tiếng hơn cả Hà Tú Phân, giống như người tìm được người thân sau nhiều năm thất lạc.
Cô đi tới đỡ lấy Hà Tú Phân, hét lên: "Bà nội, cháu cũng nhớ bà muốn chết nha."
Hà Tú Phân dụi dụi mắt, ai đây...
“Cháu là?"
"Bà nội, cháu chính là cháu dâu mà bà vẫn luôn nhớ mong đây, tự dưng có thêm nhiều người thân thế này, cháu không nhịn được khóc."
Tạ Tiểu Ngọc hết cười lại khóc, vừa khóc lại cười, như thể cô thật sự rất xúc động.
Hà Tú Phân:... Tạ Tiểu Ngọc thút thít mấy cái, lau sạch nước mắt.
Tới đi, cứ biểu diễn đi, sao không diễn tiếp nữa. Chậc, vẫn còn kém xa Tạ Đông Hải!
Lúc trước cô và Tạ Đông Hải cùng diễn vai cha hiền con hiếu, chỉ có người thông minh như ông Qúy mới nhìn ra, không biết ở đây được mấy người nhìn ra.
Ha ha ha:......
Hà Tú Phân lập tức điều chỉnh lại trạng thái, trách cứ nói: "Cháu xem cháu giỏi ăn nói chưa này, tuy đều là mấy lời dỗ bà, nhưng bà vẫn rất vui."
Hà Tú Phân cười híp mắt nói, xem ra đối tượng cháu trai bà ta tìm, là một người miệng lưỡi trơn tru.
Mới lần đầu gặp mặt đã suy nghĩ nhiều thế này, bà ta tin mấy người hàng xóm của bà ta đều nhìn ra được.
Người ngoan ngoãn biết điều mới khiến người thích, đối tượng cháu trai tìm láu cá tỉnh ranh thế này, chắc hàng xóm và ông cụ nhà bà ta đều sẽ không thích.
Quả nhiên, đám hàng xóm xung quanh đều tỏ ra khinh bỉ, coi thường hành vi này của Tạ Tiểu Ngọc, theo đó cũng có ấn tượng không tốt với cô.
Tạ Tiểu Ngọc làm như không nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của bọn họ, xúc động nắm lấy bàn tay được bảo dưỡng kỹ càng của Hà Tú Phân, giải thích.