Bọn họ phải đăng ký kết hôn thật, nhưng tổ chức cũng đã trao đổi với bọn họ, nói chờ nhiệm vụ kết thúc, Mạnh Cảnh Niên sẽ báo cáo ly dị.
Theo đó, sau khi nhiệm vụ kết thúc, quan hệ "Vợ chồng" của bọn họ cũng sẽ kết thúc, nhưng Đoạn Hồng Diệp quyến luyến anh họ, không muốn ly dị với anh họ.
Mạnh Cảnh Niên chỉ có quan hệ cùng thực hiện nhiệm vụ với Đoạn Hồng Diệp, khăng khăng đòi li dị với Đoạn Hồng Diệp.
Những người biết Mạnh Cảnh Niên đều nói anh ấy là khối sắt đá không có tình cảm, thậm chí ngay cả Đoạn Hồng Diệp cũng nghĩ như thế, bất đắc dĩ đành làm thủ tục ly dị.
Nhưng chưa đầy một năm sau, tất cả mọi người đều mở rộng tầm mắt, Mạnh Cảnh Niên cầu hôn Minh Chi Tuệ, sau khi kết hôn cũng trở thành "Sung thê cuồng ma", dành làm hết việc nhà, còn không cho bất cứ ai nói xấu vợ mình.
Giọng điệu khi nhắc tới vợ tràn đầy tự hào và khen ngợi.
Đoạn Hồng Diệp không thể chấp nhận nổi sự chênh lệch này, sau đó ở bên người cung cấp thông tin của Mạnh Cảnh Niên, đứng giữa khích bác ly gián, cuối cùng khiến người cung cấp thông tin bán đứng Mạnh Cảnh Niên.
Nếu không nhờ có Nghiêm Dặc ở thế giới bên kia dẫn người đi thăm dò, giải cứu được, có lẽ anh họ Cảnh Niên thật sự đã hy sinh.
Tai họa ngầm lớn thế này, đương nhiên là Tạ Tiểu Ngọc phải nhổ trước thời hạn.
Cô và Nghiêm Dặc cùng bàn bạc mấy phương án, cuối cùng quyết định sử dụng phương pháp rút củi dưới đáy nồi, đó là cứu Thạch Tiến Hoành, cấp dưới của anh họ Cảnh Niên!
Nếu vị hôn phu không chết, Đoạn Hồng Diệp sẽ không có cơ hội quấn lấy anh họ.
Hơn nữa, anh họ ở thế giới kia không chết!
Tạ Tiểu Ngọc thật sự rất vui.
Sau khi bàn bạc xong, Tạ Tiểu Ngọc bảo Nghiêm Dặc gọi điện thoại về nhà ở Bắc Kinh, thông báo năm nay sẽ đến nhà đối tượng ăn tết, đến mùng hai tháng giêng sẽ về Bắc Kinh.
Nghiêm Dặc không muốn gọi cuộc điện thoại này, anh có thể tưởng tượng được, bà nội và cô nhất định nói anh còn chưa kết hôn đã chỉ nghĩ đến đối tượng với ông nội, không coi ông bà nội ra gì.
Chữ "Hiếu" là con dao sắc bén lại dễ sử dụng trong tay bà nội, bà ta rất thích sử dụng "Lưỡi dao sắc bén" này để làm tổn thương con cháu không nghe lời mình. Tạ Tiểu Ngọc nói không gọi không được, nếu không gọi điện thoại, anh sẽ phải cõng tiếng xấu bất hiếu này.
Nếu vậy, chẳng phải mọi công sức cô giúp Nghiêm Dặc rửa sạch được một nửa thanh danh trong lần đi đón Tinh Tinh lúc trước đều sẽ uổng phí, sau đó nhìn bà và cô anh đắc ý hay sao?
Tạ Tiểu Ngọc nói: " Anh Nghiêm Dặc, anh gọi điện thoại cho ông nội đi, nói anh muốn đến nhà em bàn ngày cưới, lý do này phù hợp với mọi hoàn cảnh, như vậy bà nội anh chẳng những không thể phản đối, còn phải đồng ý."
Nghiêm Dặc căng thẳng nói: "Thật sự đi bàn ngày cưới, hay chỉ là cái cớ để giải thích với ông nội?"
Anh thật sự muốn quyết định ngày cưới càng sớm càng tốt, cũng nhìn Tạ Tiểu Ngọc bằng ánh mắt đầy mong đợi.
Tạ Tiểu Ngọc cười: "Là thật sự đi bàn ngày cưới."
Nghe thấy vậy, Nghiêm Dặc cảm giác trái tim mình như muốn nhảy ra ngoài, anh lập tức đi ra ngoài tìm điện thoại, gọi tới đơn vị của cha, phải chờ nửa tiếng sau Nghiêm Bình Châu mới giành thời gian gọi trở lại.
Năm nay con trai và con gái đều không trở về Bắc Kinh ăn tết, Nghiêm Bình Châu vui vẻ trực tết ở đơn vị, lúc này con trai gọi điện thoại tới, có lẽ là muốn lên đường tới nhà ông ngoại Tiểu Ngọc.
"Các con sắp lên đường à?"
Nghiêm Dặc cố đè nén sự kích động trong lòng, nói: "Cha ơi, Tiểu Ngọc bảo con gọi điện thoại cho ông nội, nói là đến nhà cô ấy bàn bạc ngày cưới, là thật sự bàn bạc ngày cưới đấy, không phải là lấy CO
Nghiêm Bình Châu ngây người trong chốc lát, sau đó bật cười sảng khoái nói: " Được, được, con biểu hiện rất tốt, tranh thủ định ngày cưới càng sớm càng tốt."
Kỳ thực trong nhà đã lại bắt đầu tác oai tác quái, mấy lần hỏi khi nào con trai và Tỉnh Tỉnh trở về ăn tết, Nghiêm Bình Châu vẫn luôn kéo dài không đáp lại.
Ông ấy cũng không muốn tìm lý do gì để trấn an bà cụ Nghiêm hư tình giả ý.
Ông ấy là người ngay thẳng, không suy nghĩ chu đáo được bằng Tiểu Ngọc, dù thế nào vẫn phải giữ thanh danh cho con trai, chứ bị ụp cái mũ "Bất hiếu" lên đầu, sẽ ảnh hưởng đến phân công công việc của anh sau này.
Sau khi nói chuyện điện thoại với con trai, ông ấy suy nghĩ trong chốc lát, quyết định tự mình về nhà nói chuyện với ông cụ Nghiêm. Đây là lần đầu tiên Nghiêm Bình Châu trở về nhà, kể từ khi được giải oan trở về Bắc Kinh.
Chuyện này kinh động lớn đến đại viện, dù sao năm đó Nghiêm Bình Châu không chịu ly dị vạch rõ giới hạn với vợ, đã suýt nữa làm hại mấy người con trai của ông ấy bị liên lụy.
Ông cụ Nghiêm tức giận buông lời nói sẽ không quản ông ấy nữa.