Mạnh Cảnh Niên nhặt lấy chiếc áo khoác trên thuyền lên rồi đưa cho Tạ Tiểu Ngọc nói cô mặc thêm vào.
"Trời lạnh, em mặc vào đi đừng để bị đông cứng."
Tạ Tiểu Ngọc uyển chuyển từ chối: "Không cần đâu anh trai, bạn trai tôi chính là cái bình dấm chua, tôi không muốn để anh ấy phải ăn dấm đâu. Nếu như anh ấy nhìn thấy tôi khoác áo của người đàn ông khác, ngoài miệng tuy anh ấy sẽ không nói gì nhưng trong lòng sẽ lên men mất. Tôi không muốn để anh ấy khổ sở trong lòng."
Mạnh Cảnh Niên:...
Anh ấy cũng đâu phải là người đàn ông khác, anh ấy là anh trai, anh trai thì sao có thể giống như người đàn ông khác được.
Mạnh Cảnh Niên vừa muốn nói cái gì đó thì đã nghe thấy trên bờ có người đang ríu rít gọi tên Tạ Tiểu Ngọc, hẳn vài người đang gọi.
Tạ Tiểu Ngọc vui mừng phát hiện ra là Nghiêm Dặc đang mang theo Cá Lớn, Cá Nhỏ và Tinh Tinh đứng vẫy tay với cô ở bến tàu.
Cô cũng vẫy tay lại sau đó mỉm cười nói với Mạnh Cảnh Niên: "Anh trai, cảm ơn ý tốt của anh nhé. Anh xem người ở trên bờ kia chính là bạn trai của tôi cùng em trai em gái của tôi. Một lát nữa lên bờ chắc chắn bạn trai tôi sẽ đưa áo khoác của anh ấy cho tôi, tôi mặc của anh ấy là được rồi."
Mạnh Cảnh Niên quay đầu nhìn qua, quả thật chiếc thuyền nhỏ này đã rất gần tới bến tàu, một lớn ba nhỏ ở trên bờ rõ ràng đang nhìn bọn họ coi thường.
Bạn trai của em gái họ hoá ra lại là cái tên nhóc có thù với anh ấy trên bệnh viện.
Trên bờ có một cặp song sinh rất xinh đẹp, chắc hẳn đây chính là hai đứa em trai họ của anh ấy. Ở đằng kia có một cô nhóc nhìn trông rất lanh lợi chắc hẳn chính là Tinh Tinh mà em họ vừa nhắc tới.
Một đống những lời nói muốn từ từ tâm sự cùng Tạ Tiểu Ngọc rồi làm rõ ràng tình huống mọi chuyện nhưng chắc hẳn hôm nay bạn trai của em họ cũng phải đi nhận người thân rồi nên anh ấy lại tính để lần sau vậy.
Sau khi du thuyền cập bến tàu, Mạnh Cảnh Niên dẫn đầu nhảy xuống, anh mắt của bạn trai em gái họ vẫn luôn nhìn anh ấy tràn đầy thù địch, tâm mắt mang theo vẻ bất thiện.
Hai người đồng thời lên tiếng: "Lại đây để anh kéo em xuống."
Tay Nghiêm Dặc đang treo trên không, anh kinh ngạc quay đầu nhìn cái tên thối không có mặt mũi kia, sao anh ta lại không biết xấu hổ như vậy chứ?
Mạnh Cảnh Niên cũng không yếu thế chút nào mà trừng mắt lại, đã là đàn ông thì lúc này không thể lùi bước được. Anh ấy còn là anh trai thì anh ấy việc gì phải sợ ai chứ, anh ấy cũng chẳng có ý muốn thu tay về.
Tạ Tiểu Ngọc:...
Cô nhìn sang trái là anh trai tuấn tú mới vừa quen biết hôm nay rồi lại nhìn sang phải chính là ánh mắt đang bày ra vẻ ghen tuông của anh Nghiêm Dac.
Tạ Tiểu Ngọc nghĩ thầm, vừa rồi là anh trai này đã cấp tốc liều mạng cứu giúp người thế nhưng lúc đó anh ấy vẫn sẽ suy xét đến cả việc có thể sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của đối phương hay không.
Vào giờ phút này anh bạn trai Nghiêm Dặc đang bày ra vẻ mặt khiêu khích không muốn thu hồi tay lại.
Tuy rằng cô biết tương lai anh trai này sẽ là chồng của chị họ nhưng mà để cô đáp xuống tay anh ấy thì rõ ràng không được thích hợp cho lắm. Còn chưa nói đến anh Nghiêm Dặc, tương lai có khi ngay cả trong lòng chị họ cũng sẽ không thích.
Tạ Tiểu Ngọc quá giỏi trong việc lựa chọn đề, chồng của chị họ thì sẽ để lại cho chị họ còn cô đương nhiên sẽ chọn anh Nghiêm Dặc rồi.
Cô bắt lấy tay đặt lên trong lòng bàn tay của Nghiêm Dặc sau đó nương theo sức lực của anh lập tức nhảy lên trên bờ.
Nghiêm Dặc lôi kéo tay cô đến bến tàu thế nhưng bàn tay vẫn không có ý thả lỏng mà nắm chặt tay cô ở trong lòng bàn tay mình. Anh nhìn chằm chằm người đàn ông thất bại phía đối diện, khoé miệng khi cười thật sự rất cứng nhắc.
"Xin chào, đây là bạn gái của tôi, xin hỏi anh là ai vậy?"
Tạ Tiểu Ngọc đã ngửi được vị dấm rồi nhưng mà hiện tại cô cũng không có cách nào để giải thích rằng anh trai này về sau chính là chồng của chị họ Nghiêm Dặc.
Vì vậy cô vội nói: "Anh Nghiêm Dặc, người này hôm nay em mới quen biết, phải rồi anh trai này anh tên là gì thế?"
"Mạnh Cảnh Niên."
Nghiêm Dặc lại đầy thù địch.
Thật ra với một tên cặn bã như Tiết Diệu Cường thì Nghiêm Dặc cũng không để ở trong lòng một chút nào. Đối với loại người cặn bã như tên đó thì anh chỉ cảm giác ngại đen đủi.