Cậu ấy chính là người nhét tờ giấy chị viết vào trong túi của anh Nghiêm Dặc.
Nghe thấy vậy, Cá Lớn yên tâm hỏi: "Chị ơi, là anh Nghiêm Dặc ạ?"
"Ừ, là anh ấy."
"Vậy sau này bọn em gọi là anh rể hay vẫn tiếp tục gọi là anh trai?"
“Tùy các em thôi."
Tạ Tiểu Ngọc nói với bọn họ, anh Nghiêm Dặc còn có một cô em gái: "Sau này cũng là em gái của các em, chờ nghỉ lễ quốc khánh bọn chị sẽ đi đón cô ấy, các em có thể sống hòa thuận với em gái không?"
"Vâng ạ vâng ạ." Cá Lớn gật đầu lia lịa, cậu ấy và em trai đều được chị đón về, tất nhiên là cũng đồng ý đón thêm em gái: "Em sẽ bảo vệ em gái."
Tạ Tiểu Ngọc hỏi Cá Nhỏ: "Còn em thì sao?"
Cá Nhỏ đã ăn xong bát cơm thịt kho, mắt nhìn chằm chằm vào nửa nồi cơm còn lại: "Vậy phải xem cô ấy đối xử thế nào với em đã, tốt thì mọi người cùng nhau tốt, xấu thì mọi người cùng nhau xấu, giờ em chưa thể trả lời chị được." Tạ Tiểu Ngọc:.. từ nhỏ cô chưa từng gặp phải đối thủ nào, Cá Nhỏ là đứa trẻ đầu tiên khiến cô á khẩu không thể phản bác lại được.
Đứa trẻ này đúng là thông minh....
Tạ Tiểu Ngọc nộp đơn xin nghỉ phép lên đơn vị, không ngờ Đinh Hồng Tuệ không làm khó cô, còn đồng ý luôn.
Sáng sớm ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, Nghiêm Dặc cầm vé tàu hỏa đã mua từ trước, tới đón Tạ Tiểu Ngọc và cặp song sinh, anh mặc áo sơ mi trắng quần đen, nhìn rất sáng sủa.
"Anh rể." Cá Nhỏ đổi cách gọi.
"Anh." Cá Lớn vẫn thích gọi là anh hơn.
Nghiêm Dặc mang kẹo thỏ trắng cho bọn họ, đây là kẹo anh có được nhờ đổi phiếu đường với Trần Khánh, mua cho Cá Lớn Cá Nhỏ ăn trên đường.
Tạ Tiểu Ngọc bện mái tóc dài gọn gàng, môi đỏ răng trắng, nụ cười tươi như hoa, Nghiêm Dặc nhìn mà lòng nóng bừng lên.
Nghiêm Dặc mua vé giường nằm, lần trước Tạ Tiểu Ngọc đi Lương Châu đón em trai cũng chỉ dám mua vé ghế cứng.
Tất nhiên là đi vé giường nằm thoải mái hơn, người ít, ở khoang giường nằm không cần xếp hàng chờ đi nhà cầu, còn có thể nằm nghỉ ngơi, nhưng giá cả đắp gấp đôi gấp ba so với vé ghế cứng, xem ra "tiền tiết kiệm cưới vợ" của anh Nghiêm Dặc còn rất nhiều.
Chuyến này bọn họ đi đón về Tinh Tỉnh, cô và Nghiêm Dặc đã bàn bạc với nhau là ít nhất phải ở nhà thêm một đêm.
Ý của Nghiêm Dặc là, anh muốn tỏ rõ thái độ với ông nội bà nội, anh và Tiểu Ngọc đều ở Bình thành, Tinh Tinh lại được Tiểu Ngọc nuôi lớn, giờ bọn họ muốn đưa Tinh Tinh về. Hơn nữa, trong nhà còn có Cá Lớn Cá Nhỏ, ba đứa bé đều không có mẹ, vừa lúc làm bạn với nhau, sẽ không phiền toái gì.
Tạ Tiểu Ngọc nói: "Anh Nghiêm Dặc, bà nội anh là lão hoa sen trắng đẳng cấp cao, nếu em dùng cách của mình chọc tức bà ta, anh sẽ không trách em chứ?"
Ở trong thế giới song song kia, Tạ Tiểu Ngọc đã chứng kiến rất nhiều sự tích của bà nội Nghiêm Dặc.
Tạ Tiểu Ngọc ở thế giới đó đánh giá Hà Tú Phân là: "Lão hoa sen trắng đẳng cấp cao."
Nhưng Hà Tú Phân là bà nội của Nghiêm Dặc, cô cũng không dám tự ý quyết định, đối phó với bà nội của Nghiêm Dặc giống như đối phó với Tạ Đông Hải.
Cô lo Nghiêm Dặc sẽ không đồng ý.
Nghiêm Dặc đã quá thất vọng với bà nội ruột của mình, anh không thể nổi giận với hành động của bà nội mình, nhưng có thể không ngăn cản Tạ Tiểu Ngọc. Anh hỏi: "Lão hoa sen trắng là cái gì, em học được từ này ở đâu đấy?"
Tạ Tiểu Ngọc:..
Tạ Tiểu Ngọc nhìn thấy mình ở một thế giới khác mô tả về bà nội của Nghiêm Dặc là "Lão hoa sen trắng" ở trong mộng, đây cũng không phải là từ tốt.
Cô thú nhận nói: "Em nằm mơ thấy một thế giới khác, thế giới đó cũng có mấy người chúng ta, là một người khác nói với em như vậy."
Nghiêm Dặc không khỏi bị shock, anh cũng nằm mƠ.
Một lần nằm mơ thấy Tiểu Ngọc gặp kẻ buôn người ở ga An Dương, một lần nằm mơ thấy Tiểu Ngọc bị đơn vị sắp xếp tới "hội nghị hữu ái".
Chẳng lẽ à anh ở thế giới đó thấy được thế giới này, nên mới muốn nhắc nhở anh?
Có khả năng này.
Nghiêm Dặc không tiếp tục hỏi "Lão hoa sen trắng" có ý nghĩa gì nữa.
Anh nói với Tạ Tiểu Ngọc: "Bà nội anh có bốn con trai một con gái, bởi vì hồi sinh cô anh bệnh viện bị cháy, tiếng khóc của cô đánh thức bà nội dậy, cứu bà nội một mạng, cũng cứu người trong phòng bệnh đó, vậy nên bà nội cực kỳ yêu thương cô anh."
"Năm ấy cô anh tố cáo mẹ anh, gián tiếp hại chết mẹ ruột của anh. Vậy mà bây giờ bà nội vẫn muốn nhà anh tha thứ cho cô anh, đạp lên máu thịt của mẹ anh, diễn cảnh mẹ hiền con hiếu."