Mục lục
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng mà người ở trước mặt này lại làm cho Nghiêm Dặc biết rất khó đối phó, dù cho là thực lực của bản thân hay là ngoại hình cao lớn thì hai người vẫn không thể phân cao thấp được, thế này làm cho người ta cảm thấy rất có nguy cơ.

Không khí lập tức trở nên căng thẳng hơn.

Lúc này, Minh Chi Tuệ đang đứng ở chiếc du thuyền nhỏ có hơi chút dở khóc dở cười. Cô ấy không thể không phá vỡ vẻ giương cung bạt kiếm của hai người đàn ông này.

"Cái đó, mọi người ai phụ tôi một chút kéo tôi đi ra với."

Tạ Tiểu Ngọc:.. Nhìn đi nhìn đi, ghen đến nỗi quên mất cả chị họ rồi!

Cô vội duỗi tay kéo Minh Chi Tuệ lên sau đó giới thiệu đơn giản về các nhân vật ở đây cho chị họ biết, sau đó cô lại nói cho Nghiêm Dặc: "Anh Nghiêm Dặc, đây là chị họ của anh."

Cô chớp mắt với Nghiêm Dặc: "Em từng nhìn thấy ảnh chụp của chị họ rồi, hôm nay đi tới công viên vừa lúc lại đụng phải, anh nói xem có trùng hợp hay không?”

Nghiêm Dặc suy đoán chắc hẳn Tiểu Ngọc đã nhìn thấy được chị họ ở thế giới song song. Anh cũng đã từng nghe qua ba nói đến chị họ, không phải chị ấy đi theo cậu đến nông trường rồi sao? Chị họ kể lại đơn giản một chút chuyện sửa lại án xử sai đã trải qua: "Chị suy đoán là do chú hỗ trợ."

Sau khi Lạc Chí Thanh tốn một chút công sức nói mấy câu, cuối cùng anh ta cũng được nhân viên công tác cứu hộ thả ra, còn chưa kịp đến bến tàu thì anh ta đã rống to: "Chi Tuệ, đợi anh đã."

Tạ Tiểu Ngọc chỉ vào tên đàn ông tâm cơ kia: "Anh Nghiêm Dặc, cái tên kia cứ muốn làm anh rể của anh ý, anh đánh anh ta đi!"

Nghiêm Dặc đi lên phía trước vài bước, anh đứng từ trên cao nhìn xuống tên cẩu đồ vật giống như nhìn con gà rớt khỏi nồi canh rồi hỏi: "Anh thích dây dưa với chị họ của tôi sao?"

Thật ra Lạc Chí Thanh cũng chưa từng nhìn thấy Nghiêm Dặc, từ xưng hô này của anh thì anh ta cũng đoán ra được đây là em trai họ của Minh Chi Tuệ.

Anh ta vội vàng duỗi tay lên kéo Nghiêm Dặc: "Xin chào em họ, anh là anh rể tương lai của em..."

Nghiêm Dặc không nói hai lời, anh nâng một chân lên đá anh ta xuống lại hồ một lần nữa rồi nói bằng giọng lạnh như băng: "Chị họ của tôi căn bản không có bạn trai, quả nhiên anh là tên thối lưu manh!"

Nhân viên công tác giúp đỡ anh ta lúc trước vừa nghe thấy em trai họ của người ta đã chứng thực như vậy nên sôi nổi phỉ nhổ nói: "Đen đủi, tự nhiên lại đi cứu cái tên lưu manh. Đừng có động đến anh ta nữa để tự anh ta bò lên đi."

Mạnh Cảnh Niên nhìn về phía Nghiêm Dặc gật đầu, về điểm hung dữ này có thể bảo vệ được em họ rồi.

Thế nhưng về sau ai làm anh rể của anh thì cũng đủ xui xẻo, có cậu em vợ hung dữ như vậy đúng là không dễ đối phó!

May mắn là mấy năm gần đây anh ấy đang bận bịu nên cũng chưa có kế hoạch tìm bạn gái cho nên cũng không có phương diện phiền não này. Mà kể cả dù cho về sau có kế hoạch thì cái kiểu cậu em vợ thế này thì ai mà chịu nổi.

Nghiêm Dặc cũng nhìn chằm chằm vào Mạnh Cảnh Niên để quan sát, bạn gái là của anh, chị cũng là chị của anh thế mà Mạnh Cảnh Niên còn làm ra cái vẻ vui sướng khi nhìn thấy người khác gặp hoạ là có ý gì?

Anh nói: "Cảm ơn anh đã cứu chị của tôi, lấy thân báo đáp gì đó thì anh không cần phải suy nghĩ, ơn cứu mạng này nhà chúng tôi sẽ dùng một phương thức khác để báo đáp."

Mạnh Cảnh Niên:... Quả nhiên là cái thứ có gai.

Đúng là tức giận mà, anh ấy thật sự muốn đánh cậu ta một cái. Chờ tới khi nào anh ấy nhận lại em gái rồi để xem cậu ta còn kiêu ngạo được như vậy nữa không?

Trên bến tàu, gió lạnh thổi làm người ta chịu không nổi, thêm vào đó cô gái kia vừa mới rơi xuống nước nên nhu cầu cấp thiết nhất bây giờ là thay quần áo, Mạnh Cảnh Niên không tiện quấy rây cả nhà người ta đoàn tụ.

Anh ấy lấy một bút máy và tờ giấy ghi chú từ trong túi áo ra, viết địa chỉ khách sạn và số phòng Bình Thành rồi đưa cho Tạ Tiểu Ngọc.

"Thật ra, lần này anh đến đây để tìm người thân, có chút manh mối nên mới muốn hỏi thăm đồng chí Tạ, nhưng bây giờ nhìn tình hình không thích hợp, nên khi em đưa người thân về nhà rồi có thể đi đến khách sạn và tìm anh không?"

Tạ Tiểu Ngọc gật đầu, cất mẫu giấy ghi chú vào trong túi.

Nghiêm Dặc:...

Anh xoay sang hỏi anh ấy: "Thế đồng chí Mạnh không để ý tôi đi với người yêu của mình chứ?"

Mạnh Cảnh Niên nhíu mày, tên nhóc này không phân biệt được nặng nhẹ, nhìn con người giống như chưa từng u sầu.

Còn có mấy chi tiết anh muốn hỏi em họ nhỏ này một chút, dù sao chuyện liên quan đến đời trước nhà họ Mạnh cũng là chuyện riêng, anh ấy không muốn có người ngoài ở đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK