"Ông nhìn ra được."
Ông Qúy cười cười nói: "Cháu đúng là thẳng thắn, chờ lúc nào nghỉ phép, cháu nhớ dẫn Cá Lớn Cá Nhỏ tới nhà, cháu vẫn nợ bà Trần một phần bánh củ mài táo đỏ đấy nhé."
"Vâng ạ."
Tạ Tiểu Ngọc chột dạ cười nói, cô biết, nếu cô thú nhận, ông Qúy sẽ không ghét cô.
Cô đi theo xe trở về đại viện, đứng ở cửa nhà đợi một lúc, mới thấy Tạ Đông Hải trở về một mình.
Hôm nay Tạ Đông Hải đã quá mệt mỏi rồi, ông ta hỏi: "Sao con lại tới đây, vào nhà rồi hãy nói."
Tạ Tiểu Ngọc cũng không vào nhà, cô đứng ở cửa nói: "Tạ Đông Hải, căn phòng mẹ con để lại cho con đã bị bọn họ làm bẩn rồi, cha đổi cho con căn nhà khác đi, con biết cha vẫn còn một căn nhà."
Tạ Đông Hải ngẩn người, sau đó ông ta lập tức hiểu ra, Tạ Tiểu Ngọc tới để đổi nhà. Tạ Đông Hải nói: "Con tham thật đấy, căn nhà đó rộng gấp đôi căn nhà mẹ ruột con để lại cho con."
Tạ Tiểu Ngọc khẽ cười nói: "Cha là người thông minh, cũng không thể trách con chuyện đổi nhà được, đều do người nhà vợ sau của cha làm ầm lên, đúng không?”
Tạ Đông Hải trầm mặc rất lâu, đến tận khi Quý Thục Cầm thất hồn lạc phách trở lại.
Nhìn thấy Tạ Tiểu Ngọc, Quý Thục Cầm cũng có lòng muốn ăn cô: "Con tiểu tiện nhân kia, sao mày không chết chung với mẹ mày đi, chạy tới hại nhà chúng tao làm gì?"
Tạ Tiểu Ngọc lui về phía sau một bước, cười lạnh nói: "Cha ơi, cha quản vợ cha đi, để con đi gọi ông Qúy tới làm chứng, hôm nay chúng ta cùng nhau cắt đứt quan hệ cha con đi, sau này con sẽ không tới nhà cha nữa”...
Tạ Tiểu Ngọc tìm Quý Tuân tới làm chứng.
"Cha ơi, con tìm ông Qúy và bà Trần tới làm chứng, giờ là lần cuối cùng con gọi cha là cha, chờ ký vào tờ đơn cắt đứt quan hệ này, từ nay về sau chúng ta sẽ không còn là cha con nữa, con nghĩ điều này đều tốt với cả hai chúng ta."
Tạ Tiểu Ngọc ký tên ấn dấu vân tay vào trên tờ đơn, rồi giao cho Tạ Đồng Hải.
Tạ Đông Hải liếc nhìn lãnh đạo cũ, lại nhìn vẻ mặt quyết tuyệt của con gái, định giữ cô lại:
"Tiểu Ngọc, cha đã bảo mẹ kế của con về hưu non, sau này sẽ bắt ba ay không đi quấy rối con nữa, chuyện cắt đứt quan hệ cha con này cũng quá mức rồi."
Tạ Tiểu Ngọc bật khóc nói: "Cha ơi, từ ngày con trở lại, dì Quý cứ nhằm vào con hết lần này đến lần khác, lần nào con cũng giấu cha, nhưng lần này dì ấy lại cùng người khác phá hủy sự trong sạch của con."
"Con sợ, con không dám có quan hệ gì với cha nữa, sợ dì Quý lại lấy danh nghĩa mẹ kế, âm thầm nhằm vào con sau lưng cha."
"Cha muốn có gia đình hạnh phúc, vậy hay cha đón con gái của dì Quý tới nhà đi, Quý Hương Hàn là con gái ruột của dì Quý, cha là người khai sáng, chắc chắn sẽ không ngược đãi con gái riêng của vợ đâu, gia đình ba người của cha chắc chắn sẽ được tận hưởng niềm hạnh phúc gia đình."
"Con thật sự sẽ không ghen tị, sẽ không quấy rầy cha đâu."
Nói xong, Tạ Tiểu Ngọc khôi phục lại biểu tình quyết tuyệt lạnh nhạt, để cho cả nhà bọn họ thể hiện "cha hiền con hiếu" cũng tốt.
Bà Trần đau lòng ôm lấy cô: "Tạ Đông Hải, trước khi Tiểu Ngọc trở về đây, Quý Thục Cầm cũng coi như là làm tròn bổn phận, nhưng Tiểu Ngọc vừa trở vê đây chưa đầy nửa tháng, cô ta đã nhằm vào Tiểu Ngọc hết lần này đến lần khác. Cậu cũng nhìn thấy rồi đấy, cô ta sẽ không tha cho Tiểu Ngọc đâu, tại sao cậu còn chưa ký?" Quý Thục Cầm bị buộc phải ve hưu non, giờ đã hận Tạ Tiểu Ngọc thấu xương, bà ta bước xuống cầu thang nói: "Tạ Đông Hải, ông đã có công nuôi dưỡng Tạ Tiểu Ngọc mười tám năm, ông không thể ký được!"
Tạ Đông Hải quát: "Bà không có tư cách nói chuyện ở đây, mau lên nhà đi."
Quý Tuân lắc đầu nói: "Đông Hải, vợ cậu đã oán hận Tiểu Ngọc rồi, tôi thấy cắt đứt quan hệ cha con đều là chuyện tốt với cậu và Tiểu Ngọc. Chờ giải quyết xong tranh chấp gia đình, cậu cũng có thể chuyên tâm làm việc."
Tạ Đông Hải:.. Tạ Tiểu Ngọc muốn cắt đứt hoàn toàn quan hệ với đám người cực phẩm sau lưng ông ta.
Bao gồm cả bác cả và bác dâu cả quê...