"Có, mẹ tự muối đấy."
Triệu Hương nhìn về phía cửa, vẫn chưa thấy con trai và con dâu tương lai đâu. Từ lúc con trai định ngày cưới, Thư Phương đi Bắc Kinh học tập, Hứa Xương rảnh rỗi là lại tới nhà cha mẹ vợ giúp đỡ việc nhà, đưa ít rau nhà mình trồng qua.
Cha mẹ vợ rất thích người con rể này, cứ ngày nghỉ ngày lễ đơn vị phát kẹo lạc, kẹo hạt dưa gì đấy, là lại gọi Hứa Xương đến lấy mang về một nửa.
Triệu Hương mong con trai kết hôn càng sớm càng tốt, nhưng cũng có suy nghĩ riêng của mình.
Nhìn một lúc lâu cũng không thấy bóng dáng hai người đâu, Triệu Hương sốt ruột nói: "Sao đến giờ vẫn chưa trở lại?"
"Có thể là tàu hỏa bị chậm giờ?" Cha Hứa Xương nói.
Cha Hứa Xương đánh sạch vảy con cá trắm đen to, mổ ruột rửa sạch sẽ rồi mang vào bếp, ông ấy nói với Triệu Hương: "Con dâu của bà không chạy mất được đâu, mau đi nấu cơm đi."
Tạ Tiểu Ngọc chặt đầu con cá trắm đen này thành hai nửa, đầu cá kho với ớt, đuôi cá để kho, phần thân cá lạng lấy phần thịt băm nhuyễn làm cá viên.
Cô còn chiên khoai tây, lại pha chế nước sốt chua ngọt, gọi Cá Lớn Cá Nhỏ và Tỉnh Tỉnh tới ăn.
Dạo này Cá Nhỏ không được vui vẻ cho lắm, quà vặt cũng không thể khơi gợi nổi hứng thú trong lòng cậu bé, cậu bé thở phì phò nói: "Chị ơi, hôm nay anh rể cũng tới ăn cơm, chị đừng mắng anh ấy nữa nhé?"
Tạ Tiểu Ngọc cũng có muốn đâu, chỉ là nhiệm vụ cần, cô nói: "Xem tình hình thế nào đã."
Hôm nay Nghiêm Dặc đã gặp được hung thủ hại chết mẹ anh, nhưng Tào Bằng Vũ ẩn núp rất sâu, hiện tại bọn họ không có chứng cớ bắt kẻ đó, hy vọng có thể dùng án văn vật bắt ông ta lại, sau đó từ từ kéo ra mạng lưới tình báo sau lưng ông ta.
Tạ Tiểu Ngọc nấu cơm, hương thơm bay khắp sân nhà, hàng xóm xung quanh ngửi thấy mùi cũng tới hỏi, hôm nay nhà bọn họ có khách tới chơi à?
Triệu Hương vui vẻ ra mặt nói: "Con dâu tôi đi học ở Bắc Kinh trở về, học tập rất vất vả, nên tôi muốn làm mấy món ngon bồi bổ cho con bé."
Hàng xóm láng giềng trong đại viện đều hâm mộ nhà Triệu Hương mới đính hôn với cô con dâu có gia thế tốt, nhà ít con cái.
Nhà vợ thấy nhà bọn họ chặt chội, lại cho đôi vợ chồng son một căn nhà, nói là cho bọn họ mượn ở nhờ mấy năm, nhưng kỳ thực là của hồi môn cho con gái. Hàng xóm láng gieng xung quanh đều chúc mừng nhà Triệu Hương, nói hai vợ chồng già bọn họ trước khổ sau ngọt, chỉ có Tề Nhạc Bình là ghen tị cay nghiệt.
Lúc trước, Tề Nhạc Bình giúp con gái lấy được công việc của Triệu Hương, còn muốn Hứa Xương làm con rể nhà mình, từng đến nhà Triệu Hương uy hiếp cử báo, sau đó Tạ Tiểu Ngọc chạy tới giải quyết kịp thời, bà ta lại bị nhà họ Hứa kiện ngược lại, bị đưa đi cải tạo lao động, mấy ngày trước mới được thả ra.
Con trai con gái bà ta cảm thấy xấu hổ dọn đi, nhưng Tề Nhạc Bình vẫn mặt dày ở lại, lúc này bà ta âm dương quái khí châm chọc: "A lúc trước không coi trọng con gái tôi, bây giờ đúng là tự đánh vào mặt mình, tìm một đứa con gái xấu xí hơn về nhà, chỉ vì cô ta là con gái của xưởng trưởng nhà máy cơ khí mà nịnh nọt cung phụng cô ta như tổ tông, nhà bà đúng là dối trá!"
Ngày hôm nay đang vui vẻ, tự dưng lại bị người ta chọc ngoáy gây sự, làm Triệu Hương muốn cãi nhau với Tề Nhạc Bình.
Tạ Tiểu Ngọc chỉ tay về phía cổng, cười nói: "Mẹ nuôi ơi, mẹ xem ai ở cổng kìa?"
Hứa Xương đã trở về, đi bên cạnh anh ấy là cô gái có vóc dáng cao gầy, đường nét khuôn mặt nhu mỹ, nhìn như tỏa ánh hào quang.
Cô ấy trang điểm nhẹ nhàng, còn để kiểu tóc quăn đang thịnh hành hiện nay. Nhưng tại sao cô gái này nhìn giống Thư Phương vậy, Triệu Hương cẩn thận quan sát, nhận ra cô gái đó chính là Dư Thư Phương, chỉ là cô ấy đã gầy hơn.
Triệu Hương suýt nữa không nhận ra con dâu tương lai, bà ấy mừng rỡ đi tới nhìn, đau lòng nói: "Cháu đi ra ngoài hai tháng phải chịu khổ đến mức nào, mới để mình đói thành thế này?"
Người lớn tuổi ấy mà, đều không bao giờ cảm thấy con cháu mà mình mập, nhưng chỉ thấy con cháu hơi gầy đi là đã đau lòng muốn chết đi được.
Triệu Hương tiếc nuối nói: "Cháu thế này là phải ăn nhiều thịt vào để bồi bổ, bù thịt vào, sớm biết vậy trưa nay dì đã không nấu cá, nấu thịt cho cháu ăn."
Dư Thư Phương ngượng ngùng cười, cô ấy có thể cảm giác được, mẹ Hứa Xương thật lòng thương mình, vậy nên trước đó bà ấy chưa từng ghét bỏ cô ấy.
Nghĩ đến cảnh tượng lúc ở ga tàu, cô ấy phải đi tới chỗ Hứa Xương, Hứa Xương mới dám nhận, còn ngây ngốc hỏi cô: "Sao em lại gây thành thế này, bên kia ăn uống không ngon à, để mẹ anh nấu món ngon cho em ăn.”