"Anh Nghiêm Dặc, vậy Quý Hương Hàn thì sao, cô ta cũng từng làm rất nhiều chuyện xấu."
Nghiêm Dặc nói: "Tiết Diệu Mạnh và Quý Hương Hàn đều hận đối phương, Tiết Diệu Mạnh tố cáo Quý Hương Hàn lúc trước cắt đứt sợi dây buộc đạo cụ trong phòng hóa trang của đoàn văn công, có dự mưu cố tình làm tổn thương, Quý Hương Hàn cũng chạy không thoát khỏi án cải tạo đâu."...
Mặt khác, Tiêu Lai Phượng khai ra mình nhận của Lữ Thu Mai một nghìn đồng, chứng thực tội danh chủ mưu của bà ta.
Hơn nữa, Tề Nhạc Bình thấy đã không còn cơ hội xin được việc, cũng tố cáo Lữ Thu Mai nhận của mình tổng cộng ba trăm đồng tiền chạy việc, vậy nên lần này Lữ Thu Mai không thể chạy thoát được.
Ngay cả Tề Nhạc Bình cũng bị kết án một năm vì tội phi báng, bị đưa tới nông trường cải tạo, gia đình bà ta không còn mặt mũi ở lại đại viện nữa, lẳng lặng dọn đi trong đêm khuya vắng người, nhà Triệu Hương cuối cùng cũng được yên tĩnh.
Trong đại viện bớt đi một tai họa, hàng xóm nơi này đều vui vẻ.
Nhà họ Hứa cực kỳ vui sướng, Lữ Thu Mai bị đuổi, Triệu Hương trở thành giáo viên chính thức lên làm chủ nhiệm lớp, quản lý từ lớp một đến lớp năm, đoán chắc lý lịch này đã đủ được phân nhà. Hơn nữa, sau khi trở thành giáo viên chính thức, tiền lương của bà ấy cũng cao hơn mấy đồng.
Nhân chuyện vui này, cuối tuần Tạ Tiểu Ngọc ở nhà làm một bàn đồ ăn ngon, mời cả gia đình Hứa Xương tới dùng bữa.
Triệu Hương nói lần này Tạ Tiểu Ngọc tương đương với cứu cả nhà bà ấy: "Cũng may là nhờ có Tiểu Ngọc cơ trí, nhà chúng ta mới thoát được một kiếp."
Bà ấy cũng cấm không cho con trai tiếp tục đi cầu Thạch Bàn nữa, quá đáng sợ.
Cá Nhỏ giơ tay lên: "Còn cả cháu nữa, là cháu về nhà kể cho chị biết."
"Ừ, Cá Nhỏ cũng cơ trí."
Cá Lớn lại có vẻ hơi mất mác, Nghiêm Dặc hỏi cậu bé sao vậy, Cá Lớn thở dài nói: "Anh Nghiêm Dặc ơi, so với chị và em trai, hình như em không được thông minh cho lắm..."
Nghiêm Dặc không hề nghĩ ngợi nói: "Bọn họ cơ trí trong cuộc sống, em học kiến thức rất giỏi, tương lai có thể làm nhà khoa học, điều này rất tuyệt."
Cá Lớn lập tức thẳng người dậy, đúng vậy, cậu ấy học rất giỏi.
Tinh Tinh cũng ôm mặt thở dài thườn thượt, Tạ Tiểu Ngọc hỏi cô bé sao vậy: "Chẳng phải em thích náo nhiệt nhất hay sao?"
Tinh Tinh: "Lại thêm anh kỳ kỳ quái quái rồi..."
Ăn cơm xong, Hứa Xương và cha mẹ muốn về nhà, Nghiêm Dặc cũng muốn trở về trường học, Hứa Xương không nhịn được nói: "Buổi tối cuối tuần anh trở về trường làm gì, anh ngủ ở đây đi, nếu có ai dám nói ra nói vào, mẹ em là mẹ nuôi của Tiểu Ngọc, sẽ phun chết bọn họ, vậy nên anh lo lắng cái gì?"
Nghiêm Dặc: "Không có chăn."
Triệu Hương nói: "Đúng là trùng hợp, thím dùng mười mấy cân bông lần trước làm cho Tiểu Ngọc hai chiếc chăn, hôm qua vừa đưa tới xong."
Nghiêm Dặc:...
Tạ Tiểu Ngọc cười nói: "Anh Nghiêm Dặc, em đã chải sẵn chăn rồi, muốn ở hay không là tùy anh."
Anh có muốn ở lại đây không, chia thành mấy luồng ý kiến, Cá Lớn muốn anh ở lại.
"Vậy chúng ta biểu quyết, em chọn đồng ý."
Cá Nhỏ nhìn nét mặt chị hiện lên ý cười, rồi lại nhìn sang đôi tai đỏ ửng của anh, à, thì ra anh đang ngại ngùng, cậu nói: "Em chọn phiếu phản đối."
Nghiêm Dặc:.. Anh cúi đầu nhìn Cá Nhỏ, cậu bé có ý gì?
Cá Nhỏ cười hì hì, khi có người phản đối anh mới biết lo lắng sốt ruột à, đây là điều mãi sau cậu mới ngẫm nghĩ ra. Lúc còn ở Lương Châu, chị cố ý nói dối anh rằng sẽ không đưa anh về, anh lo lắng phát khóc, sau đó ngúng nga ngúng nguẩy tự ý trèo lên xe kéo.
Tinh Tinh nói: "Em sao cũng được, nếu anh có thể ở lại em sẽ rất vui."
Nghiêm Dặc: "Nếu như Tinh Tinh đã muốn anh trai ở lại đây, vậy thì đêm nay anh sẽ không đi nữa."
Cá Lớn rất vui vẻ, Cá Nhỏ hưng phấn, thật tốt quá, suy đoán của cậu đúng rồi, chỉ cần có người phản đối, làm cho anh trai có cảm giác nguy hiểm, quả nhiên một khi anh đã lo lắng thì sẽ không nũng nịu nữa.
Tinh Tinh phủi mông đứng dậy ngáp một cái: "Đi ngủ, đi ngủ thôi, ngày mai còn phải đi học, anh Nhỏ Lớn còn chưa làm bài tập về nhà, chúc anh may mắn nha."
Cá Nhỏ:... Cậu định sáng mai tìm anh trai để chép bài.
"Tinh Tinh, đều là anh em, em nhắm vào anh à."
Tinh Tinh: "Ban ngày em và anh Cá Lớn đều làm xong bài tập rồi, ai bảo anh chỉ biết chơi, chị không thích anh đi chép bài, vì thế em cũng không thích anh Cá Nhỏ chép bài, vậy đi, em đi ngủ đây."
Tạ Tiểu Ngọc cầm cặp sách của Cá nhỏ mang ra: "Cá Nhỏ, phần đồ ăn vặt ngày mai của anh không có đâu, chị cũng sẽ không cho phép Cá Lớn chia phần cho em."