Mạnh Hoài Sơn còn lo Tạ Tiểu Ngọc không đủ tiền tiêu: "Tiểu Ngọc, tiền lương của cháu phải nuôi ba đứa bé, các cháu có đủ tiền tiêu không, hay là hàng tháng ông ngoại gửi một nửa lương hưu cho các cháu nhé."
Tạ Tiểu Ngọc không cần, tiền trong tay cô vẫn đủ dùng, tiền lương hưu của ông ngoại là tiền dưỡng lão của ông ấy, cô không thể nhận được.
Cô nói với ông ngoại, đến giờ mình vẫn chưa động vào năm nghìn tiền tiết kiệm của Nghiêm Dặc.
Với lại, chờ hai năm nữa thị trường mở cửa, Tạ Tiểu Ngọc định lấy ra chút tiền đầu tư ở chỗ Hứa Xương, chờ Nghiêm Dặc tốt nghiệp đi làm sẽ có tiền lương, tính thế nào cũng đủ tiên chỉ tiêu.
"Ông cứ giữ lại tiền tiết kiệm cho anh họ cưới vợ đi ạ."
"Nó thì thôi bỏ đi, nó không tìm được đối tượng đâu, ông ngoại đã không còn ôm ảo tưởng gì vào nó nữa rồi."
Vừa nhắc tới cháu trai, giọng điệu của Mạnh Hoài Sơn đã không được tốt cho lắm, cháu trai ông ấy hai mươi lăm tuổi rồi, đến giờ vẫn chưa tìm được đối tượng.
Cũng may ngày cưới của cháu ngoại gái đã được ấn định, ông ấy cũng coi như là giải quyết được một nửa nỗi tâm sự của mình.
Nếu, ông ấy chỉ nói là nếu thôi nhé, nếu chuyện hôn sự của cháu trai được giải quyết, ông ấy thật sự không cầu gì khác.
Lúc bọn họ về nhà trời cũng đã tối, nhưng anh họ Cảnh Niên vẫn chưa trở về. Mạnh Hoài Sơn thật sự rất tức giận, gọi điện thoại tới đơn vị, người ở đầu bên kia nói Phó đoàn trưởng Mạnh đang có cuộc họp khẩn cấp.
Mạnh Hoài Sơn cũng là quân nhân đã về hưu, ông ấy đương nhiên là hiểu tính chất quan trọng của cuộc họp này, nên đành phải cúp máy.
Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc cùng thảo luận với nhau ở trong phòng bếp, đoán chắc là đang họp bàn giải quyết chuyện của Thạch Tiến Hoành.
Nghiêm Dặc cau mày nói: "Có lẽ mọi chuyện không đơn giản như chúng ta nghĩ, chờ anh họ trở về rồi xem xem anh ấy nói thế nào."...
Đến tận đêm khuya Mạnh Cảnh Niên mới trở về, Mạnh Hoài Sơn lớn tuổi, ngủ ở dưới tầng một, Tiểu Ngọc Nghiêm Dặc và ba đứa trẻ ngủ ở tầng hai.
Anh ấy không làm kinh động đến ông cụ Mạnh, sau khi lên tầng hai cũng không trở về phòng của mình, mà khẽ gõ cửa căn phòng bên cạnh. Nghiêm Dặc và Cá Lớn Cá Nhỏ ngủ ở trong phòng này, anh lập tức thức dậy, mặc quần áo vào đi ra mở cửa. Nhìn thấy người bên ngoài là anh vợ, anh lập tức hiểu ra chuyện gì, đại khái là Thạch Tiến Hoành tỉnh lại trở về, vẽ lại hình dáng của người đã cứu mình.
Dựa theo tính cách của anh vợ, anh ấy chắc chắn sẽ tìm anh hỏi cho rõ.
Anh nói năng không khéo bằng Tiểu Ngọc, có mấy lời vẫn nên để Tiểu Ngọc nói thì tốt hơn. Vì vậy, không chờ Mạnh Cảnh Niên lên tiếng, anh chủ động hỏi: "Anh cả có chuyện muốn hỏi em?"
Mạnh Cảnh Niên "ừ" đáp lại: "Cậu còn rất tự giác đấy."
Nghiêm Dặc cười cười, nói: "Em không giấu Tiểu Ngọc chuyện øì cả, anh cả cũng biết em không giỏi biểu đạt, để em đi gọi Tiểu Ngọc."
Mạnh Cảnh Niên:...
Hai người này, quả nhiên là làm bậy sau lưng anh ấy.
Nếu Tiểu Ngọc biết hết tất cả mọi chuyện của anh, vậy Mạnh Cảnh Niên cũng không cần phải giấu giếm nữa.
Sau khi Thạch Đầu trở về đơn vị, anh ta báo cáo mình được một người trẻ tuổi đeo khẩu trang kín mít tìm được mình đang hấp hối ở trong núi, cõng anh ta về bệnh viện.
Thạch Đầu bị hôn mê giữa chừng, chờ đến khi anh ta phẫu thuật xong tỉnh lại, chuyện đầu tiên là hỏi thăm về người đưa mình tới bệnh viện, nhưng bác sỹ nói anh ta bị hôn mê hơn một ngày, người ta đã sớm rời đi rồi.
Sau khi báo cáo xong tình hình, Thạch Đầu vẽ ra hình dáng của người cứu mình, dựa theo miêu tả của Thạch Đầu, chàng trai trẻ tuổi đó lại có phần giống với em rể anh ấy...
Mạnh Cảnh Niên thản nhiên xem bản báo cáo, còn nói người này khá giống với em rể mình, hơn nữa em rể anh ấy từng đi qua Tô Châu mua sính lễ.
Anh ấy nói như vậy, lại xua tan nghi ngờ của mọi người.
Đầu tiên, người cứu Thạch Đầu chắc chắn không có ác ý; thứ hai, nếu đối phương thật sự là em rể của Mạnh Cảnh Niên, vậy đây được coi là lập công, tại sao anh phải lén lén lút lút, không nói ra.
Vì vậy, có lẽ đây chỉ là trùng hợp.
Nhưng Mạnh Cảnh Niên lại không nghĩ đây là sự trùng hợp, quá nhiều trùng hợp sẽ trở thành đáng ngờ.
Anh ấy đặt tờ giấy phác thảo vào trên bàn sách, nhìn em gái và Nghiêm Dặc ở phía đối diện, thở dài nói: "Nói đi, hai đứa làm chuyện gì sau lưng anh?"
Nghiêm Dặc rũ thấp mi mắt xuống, quả nhiên là vẫn lộ tẩy, nhưng chắc chắn anh vợ đã bao che cho anh.
Tạ Tiểu Ngọc thấy tình hình thế này cũng biết là không thể giấu giem được nữa, đành phải nói ra sự thật.