Cậu ấy nhăn nhó mặt mày, miễn cưỡng giao bao lì xì của mình cho Tạ Tiểu Ngọc: "Vậy.. Vậy em cũng..."
Tạ Tiểu Ngọc bật cười nói: " Tiền riêng trong tay chị đủ rồi, không tiêu tới tiền mừng tuổi của các em, các em tự giữ đi, đây là tiền ông ngoại cho các em đấy."
Cá Nhỏ rất vui, cậu ấy cũng có tiền để dành của mình.
Sau đó, Mạnh Cảnh Niên cũng phát sáu phong bao lì xì, mỗi phong bao mười đồng, anh ấy là phó sư đoàn trường, tiền lương mỗi tháng hơn một trăm đồng, số tiền này tương đương với tiền lương nửa tháng của anh ay
Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc cùng nhau đưa bao lì xi, trong mỗi bao lì xì là năm đồng, như vậy chuyến này Tạ Tiểu Ngọc kiếm lời tiền lì xì.
Tất nhiên, đưa bao lì xì ngày tết là phong tục chúc may mắn.
Tinh Tinh hỏi ông ngoại có còn phong bao lì xì rỗng không, cô bé muốn xin bốn chiếc, sau đó cô bé và Cá Lớn Cá Nhỏ lấy mấy tờ một đồng từ trong túi ra nhét vào trong phong bao lì xì không, chia ra đưa cho ông ngoại, anh họ, Nghiêm Dặc và Tạ Tiểu Ngọc.
"Đây là lì xì của ba đứa bọn cháu, chờ bao giờ chúng cháu lớn kiếm được tiền, chúng cháu sẽ lì xì mọi người một trăm đồng!"
Một trăm đồng, Tinh Tinh nghĩ số tiền này rất lớn, lớn gấp mười lần tờ mười đồng là mệnh giá tiền tối đa ở thời đại này!
Mạnh Hoài Sơn thật sự rất vui vẻ, năm nay ông ấy nhận được bao lì xì từ cháu gái không cùng quan hệ huyết thống.
Đứa bé đáng yêu thế này mà người nhà bên kia không thương, đúng là vô lý.
Sau đó, Mạnh Hoài Sơn thật sự nhận được tiền lì xì từ Tinh Tinh vào mỗi dịp năm mới, dù Tinh Tinh không tới được, cô bé cũng sẽ chuyển tiền qua, kèm theo chú thích: Tặng ông ngoại tiền lì xì lấy may...
Sau bữa cơm, vẫn là Nghiêm Dặc dọn dẹp rửa bát đũa, ông ngoại rất tốt với anh, anh muốn làm nhiều hơn, tình thân ở nơi này mới là thứ anh luôn khao khát.
Mạnh Cảnh Niên còn muốn hỏi Tạ Tiểu Ngọc thêm về thế giới song song, hai người nhỏ giọng nói chuyện với nhau ở trong phòng khách.
Mạnh Hoài Sơn vừa định dẫn mấy đứa trẻ đi ra ngoài đốt pháo hoa, gặp Thạch Tiến Hoành dẫn theo vị hôn thê, xách quà tới nhà.
Anh ta chuyển nghề đi tới đơn vị tốt ở Bắc Kinh, thậm chí vị hôn thê cũng được đơn vị sắp xếp công việc. Tuy vị hôn thê muốn trở về Tô Châu, nhưng đơn vị sắp xếp cho bọn họ đi Bắc Kinh, bọn họ còn có thể kén chọn cái gì.
Bắc Kinh à, bao nhiêu người muốn cầu cũng không cầu được.
Đơn vị sắp xếp cho hai người ở cách xa Tô Châu, là vì không muốn gieo rắc nguy hiểm tiềm ẩn cho Mạnh Cảnh Niên sẽ tiếp tục thực hiện nhiệm vụ này, nhưng cũng đúng là sắp xếp tốt nhất Thạch Tiến Hoành.
Thạch Tiến Hoành nói sáng mai mình sẽ lên thuyền trở về Tô Châu thăm người thân trước, sau đó cùng nhà bên kia bàn bạc chuyện hồn sự, mùng sáu tháng giêng kết hôn, mùng tám đi tới Bắc Kinh báo danh ở đơn vị.
Đoạn Hồng Diệp có vẻ không tình nguyện cho lắm, trên mặt không có nụ cười nào, nhưng vị hôn phu của cô ta không chết, cô ta cũng không tiện nhìn Mạnh Cảnh Niên.
Thạch Tiến Hoành vội vàng mua ít đặc sản trên đảo, đều là đồ hải sản chất lượng tốt với giá cao, nói là cảm ơn sự quan tâm của Mạnh Cảnh Niên trong những năm qua.
Anh ta biết Phó đoàn trưởng Mạnh đã giúp mình trong lần chuyển nghề này, bằng không với sai lầm anh ta phạm phải, không biết anh ta sẽ bị đày đi đâu.
Mạnh Cảnh Niên vỗ vỗ vào trên bả vai của anh ta, nói: "Thạch Đầu, đừng cứ mãi vướng mắc chuyện quá khứ, con người phải nhìn về phía trước."
"Ừ"
Thạch Tiến Hoành đỏ ửng hai mắt, bị buộc phải giải ngũ chuyển nghề, dù người đàn ông làm bằng sắt cũng rất khổ sở.
Mạnh Cảnh Niên nói thẳng, mặc kệ người nhà của anh ta vẫn còn đang ở bên cạnh: "Sau này cậu phải biết tách bạch giữa công việc và gia đình, công việc là công việc, đừng có ngã hai lần trong ở cùng một cái hố, nếu không đừng nói là lính do tôi hướng dẫn nữa."
Thạch Tiến Hoành đứng nghiêm làm tư thế chào: "Vâng."
Đoạn Hồng Diệp thầm cảm thấy khó chịu, ý của Phó đoàn trưởng Mạnh là, cô ta hại Thạch Đầu phải chuyển nghề?
Nhưng lúc này cô ta không dám nói lung tung gì nữa, sợ Thạch Đầu lại bị mất công việc lần nữa.
Thạch Tiến Hoành ngồi một lúc, nhìn thấy Nghiêm Dặc đi ra từ trong phòng bếp, anh ta suýt nữa làm rơi cả ly trà trong tay: "Đội trưởng Mạnh, cậu ấy... cậu ấy..."
Sao lại giống với anh chàng đã cứu anh ta đến vậy? Tuy lúc đó đối phương đội mũ đeo khẩu trang, nhưng đôi mắt của con người sẽ không thay đổi.