Ông cụ nói: "Đúng, chính là cậu, hôm kia người yêu của cậu đã tới tìm rồi, nhìn tâm trạng hình như bị ấm ức gì đó..., cậu mau đi xem sao đi."
Vừa lúc là chủ nhật, cũng không cần xin phép, Nghiêm Dặc trở về phòng ngủ mang theo quần áo để thay liền chuẩn bị rời đi.
Trần Niên nắm bả vai anh: "Anh Dặc, người yêu anh nấu ăn ngon như vậy, chủ nhật chúng ta góp tiền, đến nhà anh ăn cơm, thế nào?"
Nghiêm Dặc: "Người yêu của tôi bận rộn lắm, nào có thời gian nấu cơm cho các cậu, muốn ăn chờ tôi trở về mời các cậu đến khách sạn quốc doanh ăn"
Trần Niên:.. Bọn họ muốn ăn bữa cơm kia sao, bọn họ muốn ăn cơm chó thôi...
Nghiêm Dặc đi đến bệnh viện trước, y tá trưởng nhận ra đây là người yêu của Tạ Tiểu Ngọc, nói: "Cậu không biết hả? Tạ Tiểu Ngọc theo lệnh điều động các khoa đi theo đội ngũ xuống các thôn chữa bệnh từ thiện rồi, ngày mai ngày kia là trở về."
Nghiêm Dặc nhào về phía trước, lúc anh và cô tách ra, sáng sớm hôm sau cô đã đến tìm anh, bảo vệ còn nói cảm xúc cô không tốt, là gặp phải chuyện khổ sở này, có phải đã để lại thứ gì cho anh ở nhà không?
Anh lại sốt ruột đi về nhà, do đi gấp, đã va vào bả vai một đồng chí mặc quân phục.
"Xin lỗi đồng chí." Hai người đồng thời nói ra câu xin lỗi...
Trong mắt Nghiêm Dặc và Mạnh Cảnh Niên đều là thưởng thức đối phương, lúc vừa rồi, cảm giác khi bả vai rắn chắc của hai người va vào nhau, biết là huấn luyện không ít.
Phản ứng của hai người đều rất nhanh, nếu không vừa rồi không phải là va vào bả vai, mà là mặt đối mặt rồi.
Nghiêm Dặc quay đầu rời đi, nhưng câu hỏi của người phía sau làm cho anh dừng bước lại.
"Xin chào, xin hỏi đồng chí Tạ Tiểu Ngọc làm ở đây đúng không?"
Nghiêm Dặc đột nhiên quay đầu, đồng tử anh co rút lại, nhìn người đàn ông trẻ tuổi anh vừa va phải đang hỏi y tá trưởng.
"Anh là gì của cô ấy vậy?" Y tá trưởng vẫn cực kì cảnh giác.
Mạnh Cảnh Niên nghĩ nghĩ, tuy vẫn chưa thể xác định, nhưng nói quan hệ lung tung sẽ gây ra phiền toái cho đồng chí tên Tạ Tiểu Ngọc kia.
Anh ấy suy xét một chút nói: "Tôi là anh trai của cô ấy."
Nghiêm Dặc cười lạnh, năm nay còn có kiểu nhận em gái khắp nơi vậy sao, cho tới bây giờ anh chưa nghe Tiểu Ngọc nói qua, cô có anh trai.
Người anh mà cô gọi đến nay, chỉ có mình anh!
Y tá trưởng nhìn anh ấy mặc quân phục, cực kì tuấn tú, cả người lại chính trực, không giống người xấu, cũng nói một câu như vừa rồi: "Cô ấy đi chữa bệnh từ thiện với đồng nghiệp đơn vị, ngày mai ngày kia là trở về rồi."
Lần này Mạnh Cảnh Nhiên được nghỉ đông, thời gian chỉ còn lại hai ngày, trước tiên có thể tìm khách sạn ở lại, đợi Tạ Tiểu Ngọc trở về, gặp mặt hỏi chút chuyện, có phải em gái hay không, gặp mặt liền biết.
Anh ấy nói cảm ơn với y tá trưởng, vừa lúc trong nhà của y tá trưởng có một họ hàng chưa lập gia đình, cười tít mắt hỏi: "Là anh trai của Tiểu Ngọc sao, cậu có người yêu chưa?"
Mạnh Cảnh Nhiên: "Chưa có."
"A, trong nhà tôi có một họ hàng điều kiện không tệ... "
Mạnh Cảnh Niên vội vàng cắt ngang, anh ấy tới tìm người thân, chứ không phải tới xem mắt.
Anh ấy vừa quay đầu lại, nhìn thấy chàng trai trẻ tuổi vừa đụng vào vừa rồi, đang cảnh giác nhìn anh ấy.
Mạnh Cảnh Niên sờ sờ mặt, gương mặt trông có vẻ như người thẳng thắn của anh ấy, đến ngay cả làm nhiệm vụ nằm vùng cũng không chọn anh ấy, bởi vì có nhìn thế nào anh ấy cũng không giống người xấu.
Mà chàng trai phía đối diện thì ngược lại, vẻ mặt ngoan độc, là người có tố chất nằm vùng.
Vì sao anh lại nhìn anh ay với ánh mắt thù địch như vậy?
Đang muốn đi qua hỏi một chút, thì phía khoa nhi đột nhiên có mười mấy người xông tới, bác sĩ bệnh nhân cãi nhau, hỗn loạn quấn vào nhau, Mạnh Cảnh Niên và Nghiêm Dặc bị việc này mà tách ra....
Nghiêm Dặc giúp khuyên can người nhà làm loạn, đợi đến khi trấn an được bọn họ xong, đã không thấy người đàn ông vừa hỏi thăm Tạ Tiểu Ngọc đâu nữa.
Anh tìm khắp mọi nơi, không thấy tung tích.
Anh nhíu nhíu mày, có thể là vừa rồi ý thù địch của anh thể hiện quá rõ ràng, nên người kia đã cảnh giác rồi.
Anh cũng không muốn nghĩ tới, cũng không có cách nào, chuyện vừa liên quan tới Tiểu Ngọc cái, đầu óc anh liền không hiểu rõ nữa.
Về đến nhà, Triệu Hương đang nấu cơm ở nhà, Tạ Tiểu Ngọc đi chữa bệnh từ thiện, cứ tan tầm là bà ấy tới đây nấu cơm cho ba đứa nhỏ, buổi tối cũng ở lại ngủ cùng bọn nhỏ, hôm nay là chủ nhật nên bà ấy qua đây sớm một chút.
Nhìn thấy Nghiêm Dặc vào cửa, lại nhìn thấy anh mang theo quần áo để thay, ba ấy cười nói: "Thím đoán hôm nay cháu sẽ tới, cháu đã tới rồi, vậy thím về đây, cơm nước làm xong cho mấy đứa rồi."