Mạnh Cảnh Niên lại thầm nghĩ, Nghiêm Dặc tuyệt đối không phải là người đầu cơ trục lợi văn vật, có khả năng anh cũng đang thực hiện nhiệm vụ, cũng giống như câu cá, không tung mồi câu ra, sao dụ được quân địch.
Còn cả hòm đồ cổ kia, Minh Chi Tuệ từng định quyên tặng mấy món đồ cổ cấp quốc bảo, nhưng ngẫm lại có lẽ giờ không phải là lúc quyên tặng, có khi đến lúc Nghiêm Dặc hoàn thành xong nhiệm vụ sẽ cần dùng đến.
Anh nói: "Em khoan hãy quyên tặng mấy món đồ cổ kia, giữ lại mấy món cho em trai em tương lai dùng để sinh hoạt. Giờ cậu ấy bị nhà trường đuổi học, rất khó tìm được công việc, Tiểu Ngọc có vẻ cũng không trả lại tiền cưới vợ cho cậu ấy. Nếu em không để lại ít đồ cho cậu ấy, có lẽ cậu ấy sẽ phải đi ăn mày đấy."
Minh Chi Tuệ:.. Người này đúng là máu lạnh.
Mạnh Cảnh Niên lại hỏi: "Buổi tối em muốn ăn gì, anh đi làm cho em."
Minh Chi Tuệ:.. anh còn có tâm tư ăn cơm à, đừng nói là em trai cô ấy cũng đang thực hiện nhiệm vụ đấy nhé?
Cô hỏi: "Em trai em cũng đang thực hiện nhiệm vụ giống anh à?"
Mạnh Cảnh Niên cười: "Anh không biết, bên ngoài đang lan truyền chuyện cậu ấy muốn bán văn vật bị đuổi, em cứ cho đó là lý do đi."
Minh Chi Tuệ là người thông minh, cô ấy không hỏi thêm gì nữa, Mạnh Cảnh Niên nấu ăn rất ngon, chỉ nhìn có một lần đã biết cách làm món ăn Tô Châu.
Kể từ khi Mạnh Cảnh Niên chuyển đến đây ở, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, đám họ hàng xa cực phẩm nhà họ Minh đều không dám đến gần nhà cô ấy, tới mức đi trên đường gặp nhau cũng phải tránh đi đường vòng.
Để báo đáp lại Mạnh Cảnh Niên, cô ấy cũng phối hợp với nhiệm vụ của anh ấy, Mạnh Cảnh Niên còn khen ngợi cô ấy làm rất tốt.
Minh Chi Tuệ thầm nghĩ, thỏa thuận hôn nhân này thật sự rất tốt.
Cô ấy nói: "Làm mấy món đơn giản như tôm bóc nõn hấp lá trà Bích Loa và can cá bạc nấu rau nhút đi"
Mạnh Cảnh Niên sắn ống tay áo lên: "Được, em đi vo gạo thổi cơm đi."
Một bên khác, Nghiêm Dặc đã trở về Bắc Kinh, tuy không nói cho cha biết, nhưng cha anh chắc chắn sẽ đoán được anh đang thực hiện nhiệm vụ.
Bởi vì lúc xin Tiểu Ngọc tiền đi đường, Tiểu Ngọc nói là đã gọi điện thoại mách cha anh. Tiểu Ngọc nói muốn từ hôn với anh, nhưng cô sẽ không trả lại năm nghìn đồng tiền sính lễ kia, coi như là tiền nuôi dưỡng Tỉnh Tinh.
Cha anh là người thông mình, chắc ông sẽ phối hợp không nhận đứa con trai như anh.
Nghiêm Dặc thầm thở dài, đoán chắc lần này không thể thoát khỏi trận đòn rồi.
Anh đúng là không dễ dàng øì mà.
Quả nhiên, lúc Nghiêm Dặc đi về gặp Nghiêm Bình Châu, anh bị cha đánh mấy phát vào lưng, Nghiêm Bình Châu còn phối hợp làm ra vẻ tức giận đến phát bệnh tim.
"Cha không có đứa con trai mất dạy như con, mau cut đi!"
Ông ấy lại tức giận đánh thêm mấy cái.
Chu Ngôn Thanh phối hợp ngăn Nghiêm Bình Châu lại, nói: "Lão Nghiêm, giờ thằng bé đã bị đuổi rồi, ông có đánh cũng vô dụng, ông bớt giận đi, điều cần làm bây giờ là phải nghĩ cách tìm cho thằng bé một công việc. Nếu không có công việc, sao sau này nó cưới vợ được."
Hai người phối hợp với nhau một đấm một xoa, sau đó Nghiêm Dặc quật cường cãi lại mấy câu: "Cha mặc kệ con thì thôi, để con về nhà tìm ông bà nội."
Trở về tìm Nghiêm Chính Sinh và Hà Tú Phân là ý của Tạ Tiểu Ngọc. Nhân lúc làm nhiệm vụ, anh cũng tận dụng cơ hội này trở về cởi bỏ nốt tâng da mặt cuối cùng của Hà Tú Phân.
Nghiêm Dặc vốn không muốn phiền toái như vậy, nhưng anh không thể không suy nghĩ nhiều, liệu cô cử báo mẹ có phải là cố ý?
Dượng làm việc ở Bộ ngoại giao, đây là bộ phận rất nhạy cảm, cũng có lý do để nghi ngờ. Nếu cô và dượng một trong hai người là điệp viên, bị mẹ phát hiện ra dấu vết, vậy là cô có động cơ cử báo mẹ.
Nếu là vậy, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.
Lần này phải vạch rõ giới hạn với bà nội cũng được, như vậy sau này anh không sợ bị bà nội lôi tình thân ra bắt cóc nữa....
Người nhà họ Nghiêm đương nhiên cũng nhận được thông tin Nghiêm Dặc bị nhà trường đuổi học, cô của Nghiêm Dặc Nghiêm Bạch Huệ không những không lo lắng cho người thân, ngược lại còn vui mừng ra mặt.
Bà ta chạy về nhà kể trò cười này cho Hà Tú Phân nghe.
"Mẹ ơi, tiểu Dặc bị nhà trường đuổi học rồi!"
"Tại sao lại đuổi nó?"
Hà Tú Phân chỉ đơn thuần là tò mò, bà ta có bốn người con trai, bẩy tám đứa cháu trai, giờ đứa cháu trai không nghe lời bà ta nhất bị đuổi học, bà ta cũng chẳng thấy khó chịu. Thậm chí bà ta còn mơ hồ cảm thấy sảng khoái.