Thấy ông ấy về, mấy thím bác trong đại viện còn tưởng cha con, mẹ con đã hóa giải ân oán, hỏi ông ấy đã sắp hết năm rồi, khi nào Nghiêm Dặc dẫn đối tượng và các em về nhà ăn tết.
Tết Nguyên Đán là dịp lễ lớn để các thành viên trong gia đình đoàn tụ, Hà Tú Phân đã lải nhải nhắc tới việc này với mọi người trong đại viện từ sớm.
Quả nhiên là vậy, mẹ ông ấy lại bắt đầu tác oai tác quái rồi, vì con gái bảo bối, bà ta thật sự không coi con trai và cháu trai ra gì.
Có phải Hà Tú Phân nghĩ, mặc kệ bà ta thiên vị thế nào, con trai và cháu trai bà ta đều sẽ nhẫn nhịn đúng không?
Các anh trai và cháu khác thì ông ấy không biết, còn Nghiêm Bình Châu sẽ không nhịn.
Nghiêm Bình Châu về đến nhà, vừa lúc Nghiêm Bạch Huệ cũng ở nhà.
Mấy người con trai nhà họ Nghiêm đều không sống cùng cha mẹ, ngược lại là Nghiêm Bạch Huệ thường xuyên về nhà, mỗi lần đều ở mấy ngày mới trở về nhà chồng, tuy bà ta đã đi lấy chồng, nhưng lại không khác gì là tuyển chồng ở rể.
Nghiêm Bạch Huệ vẫn rất sợ anh tư nhà mình, xa cách mấy năm, bà ta phát hiện ra hận ý của anh tư với bà ta vẫn không hề giảm bớt.
Bà ta không cam lòng, người chết cũng đã chết rồi, trong khi bà ta là em giá được các anh trai yêu quý nhất.
Trước khi anh tư kết hôn, anh tư thương yêu đứa em gái duy nhất trong nhà là bà ta nhất. Nhưng sau khi kết hôn, trong lòng trong mắt anh tư chỉ có vợ mình.
Bà ta nói: "Anh tư, anh về đấy à."
Nghiêm Bình Châu cảm thấy nói chuyện với bà ta cũng buồn nôn, ông ấy phớt lờ bà ta, nói chuyện với Nghiêm Chính Sinh và Hà Tú Phân: "Tiểu Dặc muốn đi tới nhà ông ngoại Tiểu Ngọc bàn ngày cưới, năm nay thằng bé sẽ ăn tết ở bên đó tháng giêng trở lại."
Nghiêm Chính Sinh không cảm thấy có gì không ổn, ngược lại còn trách con trai nhắc nhở quá muộn: "Sao bây giờ con mới nói, giờ cha có muốn gửi đồ cho Tiểu Dặc cũng không kịp nữa."
Trong nhà có ít lá trà hảo hạng, rượu thuốc lá, còn cả một hộp nhân sâm núi, mang qua làm quà sẽ không mất mặt, nhưng giờ không thể gửi kịp nữa.
Nghiêm Bạch Huệ cảm thấy kích thích như có người đâm gai vào lòng mình, châm chọc nói: "Lại một người có vợ quên người thân, chuyện lớn như đính hôn mà nó không đích thân nói với ông nội à?"
Nghiêm Chính Sinh cắt ngang lời của bà ta: "Con im miệng, Tiểu Dặc vừa gọi điện thoại cho cha rồi, cha chưa kịp nói với mọi người."
Hà Tú Phân bất mãn, nghĩ cháu trai mình nên đặt người nhà lên trên hết.
"Sao giờ nó mới gọi điện thoại về thông báo, nó cố tình đúng không, để người nhà không có thời gian trở về. "
Bà ta nói: "Tại sao nó không trở về ăn tết, chờ tháng giêng qua bên kia bàn chuyện đính hôn không được à, chưa gì đã để người nhà ra sau, vậy tháng giêng nó đừng trở về nữa."
Tiểu Ngọc suy tính rất chu đáo, Hà Tú Phân là kiểu người bới lông tìm vết, mặc kệ bọn họ làm thế nào, bà ta vẫn sẽ không hài lòng.
Nghĩ năm xưa Nghiêm Bạch Huệ tìm đối tượng, trước khi kết hôn, năm nào đối tượng của bà ta cũng ăn tết ở nhà họ Nghiêm, tại sao bà ta không nói gì?
Nhưng Nghiêm Bình Châu đã lười phản bác lại, không có ý nghĩa gì cả.
Ông ấy trở về nhà chuyến này, chỉ là thông báo cho người trong đại viện biết, con trai phải tới nhà đối tượng bàn bạc ngày cưới.
Nghiêm Bình Châu cười lạnh nói: "Nếu mẹ không hài lòng, vậy cứ để Tiểu Dặc ở rể nhà Tiểu Ngọc đi."
Không chờ hai ông bà Nghiêm hoàn hồn lại, ông ấy đã xoay người rời đi. Nghiêm Bạch Huệ đuổi tới cửa: "Anh tư, anh thật sự không thể tha thứ cho em sao?"
Tình cảm anh em Nghiêm Bình Châu dành cho bà ta, đã mất hết kể từ ngày bà ta cử báo.
Ông ấy nói: "Muốn anh tha thứ cho em phải không? Vậy để vợ anh sống lại đi, à không, dù cô ấy có sống lại, anh cũng sẽ không tha thứ cho em đâu."...
Sau khi gọi điện thoại về thông báo cho người nhà ở Bắc Kinh xong, Nghiêm Dặc và Tạ Tiểu Ngọc cùng chia nhau ra hành động, anh đi Tô Châu tìm Thạch Tiến Hoành, lặng lễ cứu được anh ta, do lịch trình bị trì hoãn, bọn họ tới nhà ông ngoại Tiểu Ngọc chậm mất hai ngày.
Trùng hợp là, địa điểm nơi Thạch Tiến Hoành thực hiện nhiệm vụ là ở Tô Châu, có người ở thế giới song song nhắc nhở, Nghiêm Dặc cứu Thạch Tiến Hoành một cách suôn sẻ.
Thạch Tiến Hoành được đưa tới bệnh viện cấp cứu kịp thời, chờ sau khi tỉnh lại, chắc anh ta sẽ gọi điện thoại về báo cáo với cấp trên trước tiên.
Lúc cứu Thạch Tiến Hoành, Nghiêm Dặc đeo khẩu trang, đội mũ kín mít, nhưng Thạch Tiến Hoành xuất thân từ lính trinh sát, lại là cấp dưới được anh vợ đào tạo, năng lực quan sát của anh ta rất mạnh.