"Ánh mặt trời ngoài kia chói lắm, cháu mau di đi, đừng để đối tượng chờ lâu."
Nghĩ đến mấy miếng bánh sơn tra chua chua ngọt ngọt kia, chú bảo vệ không khỏi nuốt nước miếng, nói: "Đúng rồi, cô ấy nói là tới đưa bánh sơn tra cho cháu, còn nói câu này rất quan trọng."
Nghiêm Dặc:...
Sau khi đọc xong bức thư này, Tiểu Ngọc đi làm ca đêm về cũng không ngủ giây nào, làm xong bánh sơn tra đã tới đưa cho anh.
Cô nói là đối tượng của anh.
Nghiêm Dặc nhấc chân lên chạy nhanh về phía cổng trường.
Anh có đối tượng rồi...
Khoảng cách từ sân tập đến cổng trường không quá dài, nhưng đây là lần đầu tiên Nghiêm Dặc không đứng vững nổi sau khi chạy nước rút một trăm mét. Anh vịn tay ở tường rào bên ngoài trường, nhìn thấy Tạ Tiểu Ngọc mới tạm biệt hôm qua, cảm thấy trái tim mình đập thình thịch, lời nói không mạch lạc.
"Tới rồi..." Tạ Tiểu Ngọc vừa bực mình lại vừa buồn cười, cô nghĩ chắc Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc khác ở thế giới song song kia không trao đổi cẩn thận với nhau, nên mới sinh ra nhiều hiểu lầm đến vậy.
Cô có thể nhìn thấy quá khứ của bọn họ, hy vọng bên kia cũng có thể thấy được câu chuyện ở nơi này.
Nghiêm Dặc thật sự rất thích Tạ Tiểu Ngọc, chỉ là anh không nói ra được thành lời.
Nếu vậy, để cô chủ động nói ra là xong.
Cô chủ động ôm lấy cánh tay của Nghiêm Dặc, cười hỏi: "Là đối tượng, còn có thể gọi anh là anh trai à?"
Nghiêm Dặc nắm chặt lấy bàn tay của cô, xúc cảm này quá chân thật, lần này không phải là nằm mơ.
Đây là đối tượng của anh, là đối tượng danh chính ngôn thuận. cái cảm giác tim đập thình thịch, đầu đổ đầy mồ hôi, nhưng mắt vẫn không thể dời này chính là triệu chứng khi có đối tượng sao?
Cảm giác vui sướng khó có thể diễn tả thành lời.
Chẳng trách Trần Khánh suốt ngày nói muốn đi coi mắt, đám cẩu độc thân trong phòng ký túc xá cũng ồn ào theo.
Anh không khỏi cười nói: "Đều được..."
Tạ Tiểu Ngọc đưa túi bánh sơn tra trong túi xách cho anh: "Bánh sơn tra anh muốn này..." Nghiêm Dặc cười, thứ anh muốn không phải là bánh sơn tra, mà là Tiểu Ngọc...
"Em mang về cho Cá Lớn Cá Nhỏ ăn đi, giờ anh mang về là sẽ bị đám cẩu độc thân kia cướp hết."
Tạ Tiểu Ngọc không nhịn được cười, đám anh em độc thân của anh đều đang ở bên kia bờ tường dỏng tai lên lắng nghe, nếu thật sự mang vê, ít thế này sẽ tỏ ra cô hẹp hòi quá rồi.
"Anh Nghiêm Dặc, anh đã gọi điện thoại cho bác Nghiêm chưa?”
"Chưa."
Tạ Tiểu Ngọc nói: "Sắp tới lễ quốc khánh rồi, anh gọi điện thoại cho bác Nghiêm đi, hai chúng ta qua Bắc Kinh đón Tinh Tinh về đây, bây giờ em là đối tượng của anh, người nhà anh sẽ không có lý do từ chối nữa."
"Được." Tinh Tinh đã chờ đến ngóng sao ngóng trăng rồi...
Chờ nói xong mọi chuyện, Nghiêm Dặc nói: "Em mau trở về đi, để anh mua vé xe cho."
"Ừ." Tạ Tiểu Ngọc đột nhiên nghĩ đến một chuyện, số tiền trợ cấp ít ỏi nhà trường cung cấp cho sinh viên cũng không đủ để Nghiêm Dặc ăn cơm, cô hỏi: "Anh lấy đâu ra tiền?"
Nghiêm Dặc nói: "Cha anh đưa một phần tiền tiết kiệm cưới vợ mà mẹ anh để lại cho anh."
Tạ Tiểu Ngọc:.. anh còn có tiền tiết kiệm cưới vợ.
Cô trầm ngâm suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên hôn lên má Nghiêm Dặc rồi chạy.
Tương lai không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra, lúc nào hôn được thì cứ hôn đi, dù sao đây cũng là đối tượng của cô.
Nghiêm Dặc sửng sốt, anh vừa được Tiểu Ngọc hôn, anh chợt bật cười, như vậy cũng tốt, có con dấu này, tương lai anh sẽ là người của Tiểu Ngọc.
Tạ Tiểu Ngọc vừa rời đi, anh còn chưa kịp cầm túi tới bánh sơn tra cô mang tới vào trường học, tiểu đội cẩu độc thân đã chen chúc tràn ra khỏi cổng, mấy người chia nhau giữ tay giữ chân của Nghiêm Dặc, mấy người khác nhanh chóng chia túi quà vặt của anh ra.
Nghiêm Dặc bất đắc dĩ nói: "Đó là của đối tượng cho tôi..."
Trần Niên vừa ăn sơn tra bọc đường ngon muốn chết đi được, vừa đau lòng nói.
"Cậu đã có đối tượng rồi, trong khi tôi có hai cơ hội đi coi mắt mà đến cổng trường cũng không thể bước ra, lẽ trời ở đâu ra chứ. Cũng không biết, đối tượng lần trước bà cô tôi định giới thiệu cho tôi có xinh đẹp như đối tượng của cậu không."
Nghiêm Dặc:... Cậu có thể đừng nhắc tới chuyện này nữa được không?
Anh vỗ vỗ vào trên bả vai Trần Niên: "Được rồi đừng oán trách nữa, lần sau còn có cơ hội đi coi mắt, tôi sẽ cho cậu một chiếc áo sơ mi trắng, vậy đã được chưa."
"Phí tiền như vậy làm gì, cậu cứ cho tôi mượn áo của cậu là được."
"Không được."
Nghiêm Dặc nói: "Đó là chiếc áo đối tượng tự mình làm cho tôi, không thể cho mượn được, cậu từ bỏ suy nghĩ này đi."