Về phần em gái, Mạnh Cảnh Niên cũng không quá lo lắng, em gái là người thông minh, sẽ không để lộ tẩy.
Hơn nữa, anh ấy và Minh Chi Tuệ đã bàn bạc với nhau, vì lý do an toàn, trong nửa năm này tốt hơn hết là bọn họ không nên liên lạc với Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc.
Nghiêm Dặc:.. Biết thì biết, nhưng hai người bọn họ lại kết hôn theo cách này!
Anh thật sự không nghĩ tới.
Minh Chỉ Tuệ còn an ủi Nghiêm Dặc, khuyên anh đừng khó chịu.
"Chị biết em rất quan tâm đến chị, nhưng trước khi đồng chí Mạnh tới, chị đã có ý định ký thỏa thuận hôn nhân rồi, chỉ có anh ấy thua thiệt thôi. Nếu không làm vậy, chị sẽ không thể giải quyết được hết vấn đề khó khăn của mình, chẳng lẽ em lại không tin nhân phẩm của đồng chí Mạnh? Nửa năm sau, bọn chị chắc chắn sẽ ly dị."
Mạnh Cảnh Niên nói: "Đúng vậy, anh là người giữ chữ tín, dù sau này có ly dị, vẫn sẽ chăm sóc cho chị cậu." Nghiêm Dặc:.. A, vậy để xem nửa năm sau ai là người mặt dày không chịu ly dị.
Tạ Tiểu Ngọc:.. Quả nhiên là ngàn dặm nhân duyên, chung một đường, trùng hợp này đến đúng lúc quá đi.
Hai người bọn họ không phản đối đâu, Nghiêm Dặc nói: "Vậy chúc anh chị trăm năm hòa hợp."
Tạ Tiểu Ngọc nói: "Vậy chúc anh chị sớm sinh quý tử."
Minh Chi Tuệ cảm thấy rất kỳ lạ, hỏi Mạnh Cảnh Niên: "Đồng chí Mạnh, phản ứng của bọn họ không được bình thường, tôi cứ nghĩ là bọn họ sẽ phải phản đối kịch liệt lắm."
Vậy nên, cô ấy và Mạnh Cảnh Niên mới lấy giấy chứng nhận kết hôn được, rồi mới tới đây, coi như là tiền trảm hậu tấu.
Mạnh Cảnh Niên nói: "Chi Tuệ, bây giờ nhiệm vụ đã bắt đầu rồi, em phải đổi cách xưng hô, không thể gọi là đồng chí Mạnh nữa."(*)
(9) Hai người thay đổi cách xưng hô nên mình cũng đổi luôn là anh - em ở đây nhé.
Minh Chi Tuệ: " Được, vậy anh mau đi mua vé tàu đi, em nói chuyện với em trai em một lúc."
Mạnh Cảnh Niên: "Chuyện gì nên nói cũng đã nói xong rồi, chúng ta cùng đi thôi, chờ nửa năm nữa em lại qua bên này ở mấy ngày, đến lúc đó muốn nói chuyện gì cũng được." Minh Chi Tuệ tron mắt nhìn anh ấy: "Bảo anh đi thì anh đi đi, sao nói nhảm nhiều thế. "
Mạnh Cảnh Niên: ".. Quan hệ giữa chúng ta là quan hệ hợp tác, thái độ này của em có không được tốt lắm không?"
Minh Chi Tuệ: "Anh nói nhiệm vụ đã bắt đầu rồi còn gì, vợ chồng bình thường là như vậy, anh không có mắt nhìn, mắng anh là còn nhé đấy. Anh muốn sớm hoàn thành nhiệm vụ, thì phải sớm làm quen đi"
Mạnh Cảnh Niên:... cuộc sống sau khi kết hôn là thế này sao?
Anh ấy đành nhận mệnh mua vé tàu vậy.
Tạ Tiểu Ngọc:...
Nghiêm Dặtc:...
Thế vậy, sau này hai người bọn họ yêu nhau đến chết đi sống lại là sao?...
Bởi vì Mạnh Cảnh Niên và Minh Chi Tuệ dự định nửa năm sau sẽ ly dị, sợ bọn trẻ không chấp nhận được việc một gia đình đang êm đang đẹp tự dưng muốn ly dị, vậy nên bọn họ không định nói cho ba đứa bé.
Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc không nói gì, nhưng hai người bọn họ đều chắc chắn rằng anh họ và chị họ sẽ không ly dị.
Đến mười bốn tháng giêng, Tạ Tiểu Ngọc nghỉ làm buổi chiều, ở nhà làm bữa tối. Lần này ve quê, cô mang lên rất nhiêu đồ hải sản khô, làm món canh hải sâm, hải sâm nướng mỡ hành, mực xé sợi xào hành tây, cơm bào ngư.
Chị dâu Hoa thưởng thức mỗi món một ít, giá mấy loại hải sản này đều tương đương với giá của thịt ba chỉ. Cuối cùng, cô ấy thấy món cơm bào ngư kia ăn rất ngon, mấy món còn lại đều không ngon bằng thịt kho tàu.
Vì vậy, chị dâu Hoa lấy một cân bào ngư trở về, loại bào ngư cô ấy muốn là loại một cân có tám con, trở về người lớn không nỡ ăn, chỉ dám chia ra nấu mấy lần cho người già và trẻ con nếm thử, cũng coi như là từng được ăn hải sản.
Chị dâu Hoa hỗ trợ cô rửa rau thái rau, đến gần tới giờ ăn, cô ấy xách hai thằng nhóc nhà mình về, ngại để hai thằng nhóc lại đây ăn cơm chùa.
Không bao lâu sau, Nghiêm Dặc và Hứa Xương cùng đi tới, Nghiêm Dặc hỏi: "Bọn họ còn chưa tới à?"
"Sắp rồi." Tạ Tiểu Ngọc hẹn tất cả bọn họ sáu giờ tối.
Một lúc sau, Dư Thư Phương và em họ Vưu Tiểu Ninh tới trước, sau đó Trần Niên đạp xe đạp đi tới, hôm nay anh ấy mặc áo sơ mi trắng!
Nghiêm Dặc: "Cậu bị làm sao vậy, thời tiết này mà mặc mỗi áo sơ mi, cậu không lạnh à?"
Trần Niên: "Có phải là anh em không đấy, cậu chừa lại cho tôi chút mặt mũi đi?" Nghiêm Dặc đi vào phòng tìm trong tủ quần áo một chiếc áo khoác màu đen, lấy ra rồi gọi Trần Niên mặc vào: "Cố quá thành quá cố, thôi cậu mặc áo khoác vào đi."