Không cần phải hỏi, là Tiểu Ngọc nhét vào trong túi của anh.
Nhìn nếp gấp của của tờ giấy, chắc cô đã viết từ rất lâu rồi.
Trên tờ giấy viết: "Anh Nghiêm Dặc, đến khi nào anh mới có thể nói thích em?"
Đèn tắt, khóe môi của Nghiêm Dặc cong lên, lẳng lặng cười thầm.
Nhưng chưa đầy mấy ngày sau, có người nói với anh là Tạ Tiểu Ngọc đi coi mắt, Nghiêm Dặc nôn nóng chạy tới địa điểm coi mắt, hỏi cô tại sao lại đi coi mắt.
Tiểu Ngọc chỉ vào anh mắng: "Anh có nói thích em đâu, sao em phải đợi anh, em muốn tìm người còn tốt hơn anh, cho con rùa nhà anh tức chết."
Người đàn ông tới coi mắt với Tiểu Ngọc cũng phụ họa theo: "Đúng vậy, đúng vậy, cho anh tức chết, như vậy sẽ không ai tranh với tôi nữa."
Nghiêm Dặtc:...
Anh toát đầy mồ hôi lạnh, vừa mở mắt ra trời đã sáng.
Hôm nay là ngày đầu tiên Tạ Tiểu Ngọc tới bệnh viện làm việc, được trưởng khoa Đinh phân đến khoa nhi.
Cùng lúc đó, Tiết Diệu Mạnh bị Nghiêm Dặc đánh gãy chân được sắp xếp ở phòng bệnh đơn, anh ta đang phàn nàn với trưởng khoa tới phòng kiểm tra.
"Thím nhỏ ơi, hôm nay Tạ Tiểu Ngọc tới bệnh viện báo cáo đúng không, thím nhỏ sắp xếp cô ấy đến tầng này đi, cháu muốn cô ấy phục vụ cháu."
Đinh Hồng Tuệ là vợ sau của chú Hai Tiết Diệu Mạnh, bị nhà họ Tiết cưỡng ép phải gả vào nhà đó, cô ấy hận chết tất cả mọi người nhà họ Tiết.
Nhưng vì chồng cũ tàn tật và con gái, cô ấy không thể không tạm thời ẩn nhẫn.
Đinh Hồng Tuệ cười nói: "Đây là bệnh viện, cháu không thể làm bậy được, hơn nữa Quý Hương Hàn đã nhận lại mẹ ruột rồi, giờ cha kế của cô ta là Tạ Đông Hải, cháu dám không cưới cô ta à?"
Tiết Diệu Mạnh tham lam nhìn chằm chằm vào thím nhỏ của mình.
Thím nhỏ là người phụ nữ xinh đẹp thứ ba anh ta từng nhìn thấy, đáng tiếc lại là vợ sau của chú Hai.
Anh ta xếp hạng những người phụ nữ mình thưởng thức ở trong lòng, lúc trước Chu Cảnh Họa là thứ nhất, thím nhỏ là thứ hai.
Nhưng giờ Tạ Tiểu Ngọc xếp thứ nhất, Chu Cảnh Họa xếp thứ hai, thím nhỏ đành lui xuống thứ ba.
Tiết Diệu Mạnh chưa từng có ý định Quý Hương Hàn, con tiểu tiện nhân đó dám lừa anh ta, đã nói là sẽ lừa Tạ Tiểu Ngọc đến căn nhà đó, kết quả cô ta lại bò lên giường của anh ta, còn dẫn nhiều người tới xem.
Cô ta nghĩ làm vậy anh ta sẽ cưới cô ta à, cô ta không xứng!
"A, Tạ Đông Hải đã nộp đơn xin ly hôn rồi, người đàn ông đó rất thông minh, còn lâu mới để người nhà của vợ sau liên lụy. Quý Thục Cầm cũng đã về hưu non, giờ nhà cô ta đã là đống bùn rẻ mạt, không có gì phải sợ cả."
Đinh Hồng Tuệ chỉ mong hai kẻ cặn bã này dính lấy nhau cả đời, tránh gieo họa cho người khác.
Cô ấy cố làm ra vẻ quan tâm: "Nhưng Quý Hương Hàn và mẹ cháu đã đàm phán với nhau xong rồi, nếu không kết hôn sẽ tố cáo cháu tội đùa bỡn lưu manh, Diệu Mạnh, tội lưu manh rất nghiêm trọng, cháu phải nghĩ lại đi."
Tiết Diệu Mạnh cười khẩy nói: "Vậy lỡ Quý Hương Hàn bất ngờ bỏ mình trước khi kết hôn thì sao?”
Đinh Hồng Tuệ thầm chấn động, ôi trời ơi, cái kẻ cặn bã này nói như là chuyện đương nhiên thế này, đừng nói là cậu ta định giết chết Quý Hương Hàn đấy nhé?
Cô ấy vẫn luôn không tìm được chứng cứ tố cáo nhà họ Tiết, đây là cơ hội nghìn năm có một, cô ay không muốn bỏ lỡ nữa!
Cô ấy cố nén cơn buồn nôn trong lòng, vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Tiết Diệu Mạnh: "Nhưng, người đang yên đang lành sao đột nhiên chết được, Diệu Mạnh, cháu đừng nằm mơ nữa, tỉnh mộng đi, dù cháu có không thích thế nào đi nữa, cũng vẫn phải cưới cô ta."
Thím nhỏ vẫn rất cuốn hút, tuy đã hơn ba mươi, nhưng giọng điệu và thần thái lúc này của cô ấy đủ để Tiết Diệu Mạnh cảm thấy thím nhỏ có thể xếp thứ nhất!
Anh ta vuốt ve mu bàn tay và những ngón tay thon dài kia, nói: "Thím nhỏ yên tâm, chú Hai sẽ giúp cháu."
Đinh Hồng Tuệ rút tay về rất nhanh, trong lòng đã buồn nôn đến muốn nôn.
Nhưng cô ấy vẫn cố chịu đựng, tươi cười nói: "Vậy thím an tâm rồi, thím và chú Hai cháu không có con, cháu là cháu trai duy nhất của nhà họ Tiết, chúng ta đều sẽ giúp cháu."
Sẽ giúp anh ta đi tìm chết...
Đinh Hồng Tuệ ra khỏi phòng bệnh đơn, nhìn thấy Lữ Thu Mai tới đưa cơm, cô ấy lập tức chuyển sang vẻ lo lắng.
"Chị dâu, em đã khuyên Diệu Mạnh rồi, nhưng nó vẫn chưa từ bỏ ý định với Tạ Tiểu Ngọc, không chịu kết hôn với Quý Hương Hàn, phải làm sao bây giờ?"
"Hai con tiện nhân kia!"
Lữ Thu Mai ra lệnh cho Đinh Hồng Tuệ: "Cô điều Tạ Tiểu Ngọc qua chăm sóc cho Diệu Mạnh."