Lại đổi căn nhà có vị trí tốt hơn, diện tích lớn hơn trên danh nghĩa của mình thay cho căn nhà đã bị chị họ của Quý Thục Cầm vấy bẩn.
Ký đơn cắt đứt quan hệ, đổi nhà, ngày mai đăng báo nữa, Tạ Tiểu Ngọc sẽ không còn là con gái của ông ta nữa.
Ông ta ra vẻ tốt với Tạ Tiểu Ngọc: "Tiểu Ngọc, con và cha không phải là kẻ thù, hôm nay cha ký tên vào đây, đều là vì bảo vệ con."
Tạ Tiểu Ngọc giả vờ cảm động nói: "Con biết rồi cha ạ, lúc con tám tuổi cha đưa con trở về thôn Sơn Thanh, cũng là vì bảo vệ con, tuy ở quê có bác dâu cả cực phẩm, nhưng hóa ra cha cũng biết, dì Quý điên lên là có thể muốn giết con, con thật sự rất cảm động, cha ạ."
"Tuy sau này không có cơ hội dưỡng lão đưa tiễn cho cha, nhưng con sẽ luôn thầm cầu nguyện cho cha, cầu nguyện gia đình cha được hòa thuận, có thể an hưởng tuổi già."
Tạ Đông Hải:...
Quên đi, đã không cần phải diễn cảnh cha hiền con hiếu nữa.
Quý Thục Cầm thấy căn nhà tiện nghi để dưỡng lão sắp đến tay Tiểu Ngọc, bà ta quát am lên:
"Tạ Tiểu Ngọc, cháu ở căn nhà lớn đến vậy không sợ tổn thọ à, ngày mai dì sẽ thông báo cho cả nhà bác cả của cháu ở thôn Sơn Thanh biết, dì cũng chúc phúc cháu và gia đình bác cả cháu sống hòa thuận bên nhau!"
Tạ Tiểu Ngọc giễu cợt nói: "Dì Quý, cháu đã cắt đứt quan hệ với cha cháu rồi, giờ cháu không phải là người nhà họ Tạ nữa."
"Điền Quế Liên dám dẫn cả nhà tới ăn vạ ở cửa nhà cháu, cháu sẽ báo cảnh sát tố cáo bà ta làm phiền người ta. Dì thử đoán xem, nếu không chiếm được tiện nghi ở nhà cháu, bà ta có tới nhà dì ăn vạ không?"
Quý Thục Cầm:...
Tạ Đông Hải nổi giận, một Quý Thục Cầm và chị họ bên nhà mẹ đẻ bà ta đã chặt đứt tiền đồ của ông ta rồi, nếu cả gia đình đại ca lại tới, ông ta không dám nghĩ nữa.
Sau khi Tạ Tiểu Ngọc rời đi, Tạ Đông Hải âm thầm đưa ra quyết định.
"Ông Qúy, nhận thức tư tưởng của Quý Thục Cầm có vấn đề, đã là một phần tử nguy hiểm, chức vụ của tôi nhạy cảm, tôi sẽ nộp đơn xin ly dị với tổ chức, hy vọng tổ chức phê chuẩn!"...
Tạ Tiểu Ngọc rất hài lòng với căn nhà được đổi này, căn nhà có năm phòng, ở giữa là gian nhà chính, hai bên mỗi bên có hai phòng. Nghiêm Dặc chuyển hết đồ đạc đã mua cho bọn họ vào nhà, Tạ Tiểu Ngọc dẫn Cá Lớn Cá Nhỏ đi tới hợp tác xã cung tiêu, mua drap trải giường chăn nệm. Chờ thu xếp ổn thỏa, cô cũng phải tới bệnh viện báo cáo.
Buổi tối, cô ở nhà làm một bàn đồ ăn thịnh soạn, mời Nghiêm Dặc và anh Hứa Xương tới nhà ăn cơm.
Nghiêm Dặc gia cố thêm một hàng rào bằng dây kẽm gai vào trên tường bao quanh sân, đề phòng người ngoài trèo lên, đồng thời cũng mang đến cho cô một chú chó cảnh sát bị thương đã nghỉ hưu.
"Mọi người đều không giàu có gì, không ai sẵn lòng nhận nuôi a Sài đã gãy một chân. Anh nghĩ em và các em trai em ở nhà, nếu nửa đêm có người dám đến gần, a Sài sẽ cảnh giác nhắc nhở."
Nhìn vào đôi mắt trung thành tận tâm của a Sài, Tạ Tiểu Ngọc không thể nào chịu nổi, cô quá thích nó.
Cô và em trai đều cần a Sài, a Sài cũng cần người chủ thật lòng quan tâm đến nó.
Tạ Tiểu Ngọc nói: "Cám ơn anh, em nhất định sẽ chăm sóc cho a Sài, anh xem Cá Lớn Cá Nhỏ thích nó chưa này!”
Nghiêm Dặc cầm búa và ván gỗ tới, đóng cho a Sài một cái chuồng xinh đẹp ở trong sân.
Hứa Xương hạ thấp giọng nói: "Anh Dặc, sao Tiểu Ngọc vẫn còn gọi anh là anh trai, như vậy dễ khiến cho người ngoài hiểu lầm lắm." Nghiêm Dặc giật giật mí mắt, cúi đầu không nói gì...
Buổi tối, Tạ Tiểu Ngọc sắp xếp lại đồ đạc mới, tờ giấy nhỏ cô kẹp trong quyển sổ tay đã biến mất không thấy đâu!
Tạ Tiểu Ngọc sốt ruột nghĩ, có lẽ là bị rơi lúc chuyển nhà, nếu để người nhặt được thì coi như xong rồi!
Cá Nhỏ thấy chị gái không ngủ, cứ loay hoay tìm kiếm thứ gì đó ở quanh nhà, còn cầm đèn pin định đi ra ngoài, cậu bé hỏi: "Chị ơi, chị tìm cái gì đấy, em giúp chị tìm nhé."
"Một tờ giấy."
Tạ Tiểu Ngọc sốt ruột khua tay múa chân, nói: "Dài bằng này, rộng bằng này, viết thứ rất quan trọng."
Cô vốn định đưa cho Nghiêm Dặc vào ngày anh trở về thành phố, nhưng ngày hôm đó cô đột nhiên nằm mơ thấy thế giới song song kia, vậy nên lại cất tờ giấy vốn định đưa cho anh vào trong túi.
"À, tờ giấy đó hả, em nhặt được." Cá Nhỏ nói.
Cám ơn trời đất, may không phải là người khác nhặt được, lát nữa cô phải đốt nó luôn mới được.
"Em để ở đâu rồi?" Tạ Tiểu Ngọc xòe tay nói: "Mau trả lại cho chị đi."
"Không còn nữa."
Cá Nhỏ kinh ngạc nói: "Em thấy là chị viết cho anh, nên nhét vào trong túi quần của anh rồi, chị yên tâm, em rất cẩn thận, anh không phát hiện ra đâu, nhất định sẽ nghĩ là chị nhét vào túi cho anh ấy"
Tạ Tiểu Ngọc:..
Tạm biệt Nghiêm Dặc, anh không làm được anh trai nữa rồi....