Mục lục
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tạ Tiểu Ngọc giả vờ tức giận đến run rẩy cả người: "Mình làm sai còn đổ lỗi lên người em, có phải anh muốn hại em mất việc không, em không có đối tượng có ý định đầu cơ trục lợi di vật văn hóa quốc bảo như anh!"

"Tiểu Ngọc, em nói vậy là có ý gì, em sợ liên lụy nên muốn vạch rõ giới hạn với anh à?"

Tạ Tiểu Ngọc chỉ tay về phía cửa: "Mau cút đi, giờ không muốn nhìn thấy anh."

Nghiêm Dặc: "Được rồi, em bình tĩnh lại đi, chúng ta sẽ nói chuyện sau."

Nếu cứ tiếp tục cãi nhau, anh sẽ tưởng là thật mất, vì vậy anh phải đi càng sớm càng tốt. Trở về trường học, anh phải diễn một lần, sau đó trở về Bắc Kinh lại diễn với cha mình.

Làm điệp viên nằm vùng quả là khó khăn, anh không diễn được nhuần nhuyễn như Tiểu Ngọc.

Mệt tâm.

Nhưng vì đòi lại công bằng cho mẹ, để bắt được điệp viên của tổ chức tình báo, anh cần phải kiên trì

Để đạt được hiệu quả hàng xóm xung quanh đều biết, Tạ Tiểu Ngọc còn đi ra ngoài cửa mắng chửi mười mấy phút.

Cá Lớn Cá Nhỏ sợ hãi đến không dám ăn cơm. Cá Lớn khóc sướt mướt nói: "Có chuyện gì vậy chị, tại sao chị lại cãi nhau với anh?"

Cá Nhỏ bất bình thay cho anh rể: "Chị ơi, anh rể bán văn vật vì muốn mua nhà cho chị, anh ấy cũng đã biết lỗi rồi, chị tha thứ cho anh ấy äi."

Tạ Tiểu Ngọc: "Các em biết cái gì, có những lỗi lầm không thể tha thứ được, chẳng hạn như lỗi lầm của anh rể các em, văn vật là bảo vật của đất nước chúng ta, anh ấy không chỉ muốn bán ra nước ngoài, còn lấy lý do là vì chị, sao chị tha thứ cho anh ấy được!"

Tạ Tiểu Ngọc thầm nghĩ, nói cho cô biết mới là điều chính xác, nếu không cô cũng không phát huy được hiệu quả tốt đến vậy.

Cá Lớn vẫn không ngừng lau nước mắt: "Phải làm sao bây giờ, chị có còn gả cho anh nữa không?"

Cá Nhỏ lo lắng đến đi vòng vòng, thấy Tinh Tinh vẫn bình tĩnh làm bài tập, cậu ấy chạy tới bảo cô bé đừng viết bài nữa: "Tinh Tinh, em không sợ à?"

Tinh Tinh ngẩng đầu lên: "Sợ cái gì?"

"Anh và chị cãi nhau, chị không cần anh."

Tinh Tinh: "A, chị có nói là không cần em đâu, có øì phải sợ."

Cá Nhỏ:...

“Tinh Tinh, em đúng là không có lương tâm!”

Tinh Tinh cúi đầu tiếp tục làm bài tập, không muốn để ý đến anh Cá Nhỏ. Cô bé cảm thấy so với mình, anh Cá Nhỏ vẫn quá ngốc, chị và anh rõ ràng là đang giả vờ cãi nhau.

Như hồi ở thôn Thanh Sơn, cô bé từng chứng kiến rất nhiều lần, lúc đó chị còn nói với cô bé, bọn họ không cãi nhau thật, mà giả vờ cãi nhau cho mọi người nhìn.

Chị Tiểu Ngọc không đuổi cô bé đi, vậy nên lần này anh chị cũng cãi nhau cho người khác nhìn, đúng không?

Tinh Tinh thầm khẳng định như vậy, vì vậy cô bé không lo lắng gì cả....

Ngày hôm sau trời vừa sáng, chị dâu Hoa chạy tới hỏi Tạ Tiểu Ngọc, sao tối ôm qua cô và đối tượng cãi nhau căng thẳng đến vậy?

"Chị nghe các em cãi nhau về văn vật gì đấy, còn cả chuyện trường học của đối tượng em muốn đuổi cậu ấy, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Tạ Tiểu Ngọc lập tức tiến vào trạng thái, vừa tức lại vừa giận giải thích, như thể muốn gạt mình ra khỏi chuyện này.

"Em từng nói là muốn mua một căn tứ hợp viện ở Bắc Kinh, vừa lúc chị họ anh ấy cho anh ấy mấy món đồ cổ, ai dè anh ấy lại muốn đi đường tắt, liên hệ với Hoa kiều ở nước ngoài định bán văn vật kia đi đổi lấy tiền mặt, đã vậy còn nói là vì em nữa chứ. Hul Anh ấy làm vậy là muốn hại em mất việc, nên đương nhiên em phải vạch rõ giới hạn với anh ấy rôi."

Chị dâu Hoa cảm thán nói: "Đều tại đối tượng của em quá thích em cả, haizz, tại sao cậu ãy lại hồ đồ vậy chứ?"

Tạ Tiểu Ngọc thầm thở dài trong lòng, haizz, phải bắt được hung thủ hại chết mẹ chồng càng sớm càng tốt, có vậy mới kết thúc được nhiệm vụ nằm vùng này.

Bên phía trường học đã sớm tổ chức cuộc họp thảo luận về vấn đề này, cuối cùng đưa ra quyết định đuổi Nghiêm Dặc.

Nghiêm Dặc không phục, nói anh chỉ mới có ý nghĩ này, chứ chưa hành động. Anh nhất thời hồ đồ, bây giờ đã biết lỗi rồi, cũng đã viết bản kiểm điểm, tại sao nhà trường lại đuổi học anh. Anh làm ầm ï lên ở trường, còn đánh nhau với giáo viên hướng dẫn.

Tất nhiên, việc Nghiêm Dặt đánh nhau với giáo viên hướng dẫn cũng là do mấy người Tống Liêm sắp xếp, để người ngoài thấy Nghiêm Dặc là cái gai đầu, xứng đáng bị đuổi học.

Giáo viên hướng dẫn cũng là người của mình, phối hợp ăn ý với anh. Nhưng đám người Trần Niên không biết gì cả, muốn khuyên cũng khuyên không được.

Sau khi Nghiêm Dặc bị đuổi học, đám người Trần Niên đều rất buồn.

Một bên khác, Minh Chi Tuệ cũng rất áy náy, không nhịn được rơi nước mắt ở trước mặt Mạnh Cảnh Niên: "Lại là em, cha em hại chết cô, em hại chết em họ, sớm biết có ngày này, lúc trước em tuyệt đối không nhận nhau với em họ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK