Cảnh tượng vừa nãy đều khiến bọn họ trố mắt nghẹn họng.
Trên bàn cơm, mọi người cũng hiểu lòng không nói chuyện gì, chờ ăn cơm xong rồi lại nói, nhưng không biết cô của Nghiêm Dặc bị chập sợi dây thần kinh nào, cố nhắc lại chuyện xưa.
"Tiểu Dặc, cháu không thể đổ lỗi cái chết của mẹ cháu lên đầu cô được, đó là tai nạn, cháu và cha cháu cứ cắn chặt chuyện đó là sao."
Nghiêm Dặc đã cắn môi dưới đến chảy máu, tay đặt ở dưới gần bàn ăn siết chặt thành quyền, nếu không phải là cách chiếc bàn ăn, anh đã vung nắm đấm qua rồi.
Nhìn thấy vẻ hung dữ này của Nghiêm Dặc, Nghiêm Bạch Huệ thật sự hơi sợ.
Bà ta nức nở nói: "Cha ơi, cha xem ánh mắt như muốn giết người của tiểu Dặc kìa, nếu gặp nhau ở ngoài đường, có khi nó đã giết chết con rồi."
Nghiêm Bạch Huệ là con gái, là bảo bối của cả nhà. Hồi Tinh Tinh mới ra đời, Nghiêm Bạch Huệ còn ghen tuông nói giờ mình đã không phải là cô con gái duy nhất, có thể thấy bà ta được nhà họ Nghiêm cưng chiều đến mức nào.
Anh trai, cháu trai cháu gái đều không thể so với bà ta, đám chị dâu có là gì, ha ha...
Vì vậy, lúc Nghiêm Bạch Huệ làm nũng, không ai dám lên tiếng nói gì, đến Nghiêm Chính Sinh cũng không cho phép ai bắt nạt con gái mình.
Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng, Nghiêm Bạch Huệ đắc ý liếc nhìn Nghiêm Dặc, chỉ cần cha mẹ không chết, không ai có thể làm gì được bà ta.
"Ầm", Tạ Tiểu Ngọc vỗ mạnh đôi đũa trong tay vào trên bàn ăn, chợt đứng bật dậy.
Hành động này của cô lập tức dọa tất cả mọi người đều sợ hãi, nghĩ cô muốn mắng chửi người.
Nghiêm Bạch Huệ thầm cười khẩy trong lòng, diễn xuất của Tạ Tiểu Ngọc vừa nãy không thể lừa được bà ta, cứ để cha nhìn xem, bộ mặt thật của đối tượng mà đứa cháu trai cha coi trọng nhất là như thế nào...
Ngay sau đó, Tạ Tiểu Ngọc đi ra sau lưng Nghiêm Dặc, giơ một tay lên che mắt anh, một tay ôm lấy đầu anh:
"Ông nội, anh Nghiêm Dặc tận mắt chứng kiến cái chết thảm của mẹ chồng cháu, bất kể ai nhắc tới, anh ấy đều không thể khống chế được muốn đánh người khiêu khích mình, trong y học gọi đây là phản ứng kích thích, nếu cô cứ tiếp tục kích thích anh ấy, có bị đánh chúng cháu cũng sẽ không xin lỗi đâu!"
Nghiêm Bạch Huệ:..."Còn có loại bệnh này à, cô không lừa gạt tôi chứ?"
Tạ Tiểu Ngọc cười lạnh nói: "Cô cứ tới bệnh viện hỏi xem, cháu giết chết mẹ ruột của cô, lại nói với cô chuyện này không liên quan gì đến cháu, cô không được ghi hận cháu, cô thử xem có muốn đánh chết cháu không?"
Nghiêm Bạch Huệ:...
Hà Tú Phân:...
Tạ Tiểu Ngọc ôm lấy Tinh Tinh, kéo Nghiêm Dặc lên, lại gọi cặp song sinh: "Ông nội, cảm xúc của anh ấy không ổn định, chúng cháu trở về phòng trước đây, cũng không biết có thể xoa dịu anh ấy được không, chúng cháu xin lỗi vì tối nay không thể nói chuyện với ông được."
Nghiêm Chính Sinh thở dài, trừng mắt nhìn con gái, bầu không khí vốn đang tốt đẹp, nó lại cứ thích gây chuyện.
"Các cháu đi nghỉ trước đi, có gì ngày mai lại nói."
Hà Tú Phân nhẹ nhàng nói với Nghiêm Tinh nói: "Tinh Tinh, tối nay cháu ngủ với bà nội nhé, bà nội thích Tinh Tinh nhất, bà kể chuyện cho cháu nghe nhé."
Một, hai, ba...
Nghiêm Tỉnh nhìn bà ta, đột nhiên hét ầm lên: "A.. mụ phù thủy muốn ăn thịt người, chị ơi cứu mạng!" Sau đó, cô bé ngã ở trong lòng Tạ Tiểu Ngọc, trợn mắt co giật.
Chỉ cần bà cụ dám động vào cô bé, cô bé sẽ giả vờ sợ hãi bất tỉnh, đây chính là tuyệt chiêu cô bé tập luyện với anh Cá Nhỏ rất nhiều lần, mới đạt tới hiệu quả làm anh Cá Nhỏ hài lòng.
Hà Tú Phân bị tiếng hét này dọa sợ đến suýt tái phát bệnh tim: "Đứa bé này bị làm sao vậy!"
"Bị bệnh người sống không thể đến gần."
Tạ Tiểu Ngọc vội dỗ dành Tinh Tinh, cô chỉ muốn cô bé giả vờ nhát gan sợ hãi thôi, chứ nào cần hiệu quả nghiêm trọng thế này, chắc chắn là Cá Nhỏ dạy rồi.
Tạ Tiểu Ngọc ném cho Cá Nhỏ ánh mắt "Em hãy chờ đấy".
Cá Nhỏ bĩu môi, hồi ở quê, có lần cậu bé nhìn thấy một đứa trẻ bị bóng đè lúc nửa đêm mà lên cơn co giật, nên mới có phản ứng chân thật đến vậy.
Tạ Tiểu Ngọc lập tức vào trạng thái, bịa chuyện.
"Ông nội ơi, năm đó trong thôn có tang sự, không biết đứa bé nào dẫn Tinh Tinh tới linh đường, em ấy nhìn thấy cụ già qua đời đó rồi bị hoảng sợ, có thể là bà nội nhìn giống cụ già đó, Tinh Tinh đã sợ hãi đến ngất xỉu rồi, cháu thấy bà nội đừng không đến gần Tinh Tỉnh thì hơn."
Hà Tú Phân:.. thế này là đang nguyền rủa bà ta đi chết đấy à? Nghiêm Chính Sinh tin thật, vội vàng nói: "Vậy mau đưa con bé đến bệnh viện đi."
"Đương nhiên là phải đưa tới bệnh viện rồi!"...