Người nhà họ Dư đột nhiên im lặng, trên mặt đều có chút không thoải mái.
Tạ Tiểu Ngọc hoảng sợ, vội xin lỗi: "Có phải cháu đã nói sai cái gì rồi hay không?"
Dư Thư Phương oán hận nói: "Tiểu Ngọc, không liên quan đến cô, tôi chính là đứa con dâu không chịu ở cùng nhà của nhà Cung Lam kia."
Tạ Tiểu Ngọc:...
Chị dâu cả của Dư Thư Phương nói: "Mẹ, nhà bọn họ trông mặt mà bắt hình dong, hai năm trước đã muốn từ hôn, con thấy nên từ hôn đi."
"Không thể từ hôn." Lăng Ái Như kêu con dâu đừng quản: "Con mau đi làm đi."
Chị dâu cả của Dư Thư Phương lắc đầu thở dài, mẹ chồng là mẹ chồng tốt, chỉ là luôn luẩn quẩn trong lòng về hôn sự của em chồng, luôn cảm thấy sau khi em chồng bị từ hôn sẽ không tìm được nhà chồng tốt, kiên quyết không chịu từ hôn.
Tạ Tiểu Ngọc cũng không nói nhiều, nếu để cô nói, tính cách của bác gái Khổng không khác con gái nuôi phó chủ nhiệm Cung của mình mấy, đều không dễ đối phó, gia đình nhà chồng như vậy, gả qua cũng không thể sống yên ổn.
Nhà trai còn ghét bỏ nhà gái, chủ động đưa ra yêu cầu từ hôn, dứt khoát từ hôn là được được.
Nhưng rõ ràng Lăng Ái Như không nghĩ như vậy, bà ấy nói với Dư Thư Phương: "Hai năm trước con xinh đẹp cỡ nào chứ, hiện tại Tiểu Ngọc trị mặt cho con, lại kê phương thuốc cho con điều trị thân thể, chờ con gầy đi, mẹ chồng con sẽ không ghét bỏ con nữa."
Dư Thư Phương: "Mẹ đừng cổ hủ thế được không, nhất định phải đẩy con gái mẹ vào hố lửa à?"
Lăng Ái Như nóng nảy, bà ấy chỉ có một đứa con trai một đứa con gái, đối xử với con dâu cũng tốt, sao có thể không thương con gái.
"Mẹ cũng đều là vì tốt cho con thôi, từ hôn xong sao con tìm được nhà chồng đây?"
Dư Thư Phương tức muốn khóc: "Không tìm thấy thì con không gả, con có công việc, còn sợ chết đói sao?”
Tạ Tiểu Ngọc lắc đầu, con dâu dì Lăng còn không khuyên được, một người ngoài như cô sao khuyên được chứ?
Dư Thư Phương đứng dậy nói: "Con không nói chuyện với mẹ nữa, con đi làm đây."
Cô ấy kéo Tạ Tiểu Ngọc đi, Tạ Tiểu Ngọc đá phải túi da rắn dưới chân, mới nhớ tới, Hứa Xương kêu cô mang đồ lên tầng.
Cô vội nói: "Túi đồ này, là Hứa Xương kêu cháu mang tới."
"À, là con mua với anh ấy." Dư Thư Phương kêu mẹ cô ấy cầm đồ vào.
Lăng Ái Như mở ra nhìn, bên trong là một ít đồ mặn, còn có một cái chân giò hun khói, những thứ này hẳn là mua ở cầu Thạch Bàn.
Bà ấy nói với con gái:
Bà nói với con gái: "Con cũng không nên giao du với mấy người đầu cơ trục lợi, bọn họ đều không phải người tốt gì, nếu bắt được sẽ bị lao động cải tạo."
Dư Thư Phương tức giận: "Trong mắt mẹ nào có thể phân rõ ai là người tốt, ai là người xấu, người ta từng giúp con, con mua chút đồ của anh ta, để anh ta kiếm ít tiền cảm ơn, sao mẹ đã nói lên cả đến người tốt người xấu rồi, mẹ đánh giá người khác lung tung như vậy, thật quá đáng, con làm việc ở tòa soạn, bọn con nói chuyện làm việc đều phải chú ý chặt chẽ cẩn thận."
Cô ấy nhấc túi đồ kia lên: "Mẹ không ăn thì để con mang đến nhà bà ngoại."
Lăng Ái Như không làm gì được, lại cướp lại túi da rắn: "Con mau đi làm đi, đến buổi tối mẹ mang qua, để bà ngoại con biết cháu gái ngoại của bà ấy rất hiếu thuận."
"Đi thôi Tiểu Ngọc." Tạ Tiểu Ngọc và Dư Thư Phương mới vừa đi tới bên ngoài, đã đụng phải Cung Lam ở trên hành lang, Dư Thư Phương trầm mặt, tiếp đón cũng không muốn.
Nhưng cô ấy vẫn thái độ lễ phép: "Dì Cung, cháu đi làm đây.”
Cung Lam vốn không thích đứa con dâu tương lai được nuông chiều ở nhà họ Dư này, đặc biệt hai năm trước Dư Thư Phương đột nhiên béo phì, mụn trên mặt rất nhiều, sẹo mụn một tầng chồng một tầng, đừng nói con trai, cô ta nhìn cũng không thích.
Hơn nữa nhà họ Dư quá ngạo mạn, vậy mà đưa ra yêu cầu sau khi kết hôn để vợ chồng son dọn đến ở trong tiểu viện nhà họ Dư đưa.
Căn tiểu viện kia là nhà trệt hai gian, chỉ đủ cho vợ chồng son trụ, còn trên danh nghĩa nhà họ Dư, thế nào, biến tướng muốn con trai cô ta ở rể à, cửa cũng không có.
Cô ta muốn tìm Tạ Tiểu Ngọc mua lại căn tổ trạch năm gian kia, như vậy có thể ở cùng hai đứa con trai, còn có thể có mặt mũi chăm sóc cha mẹ gia trưởng, nhưng mà Tạ Tiểu Ngọc không muốn bán.
Hôm nay cô ta tới là để trịnh trọng từ hôn, bởi vậy cũng không để ý tới Dư Thư Phương, chỉ hỏi: "Mẹ cô có ở nhà không?"
"Có." Cung Lam tram mặt, sau khi vào nhà cũng không khách sáo, trực tiếp nói với Lăng Ái Như: "Từ hôn đi, lần này nói cái gì cũng không được, cần phải từ hôn!"...