Nghiêm Dặc cũng rất xấu hổ, anh nói với Tạ Tiểu Ngọc là đã dùng điện thoại ở bệnh viện gọi về cho trường học, nói rõ tình hình tối hôm nay với giáo viên hướng dẫn, cũng nói là tối nay không trở về trường học, mà về nhà ngủ.
Tạ Tiểu Ngọc bảo anh mau về đi, đừng làm ảnh hưởng đến công việc của cô.
Nghiêm Dặc đưa cô trở vê khoa nhi, nhìn Tiểu Ngọc bận rộn ở trong phòng truyền dịch, nhìn một lúc, anh nhìn thấy một bóng dáng rất quen thuộc từ hình ảnh phản chiếu trên mặt kính.
Là Vương Thanh Mai, vợ của phó tổng biên tập Tảo Báo, bị chồng mình cắm cho cái sừng to tướng còn không biết.
Ngoài tới làm phiền Tiểu Ngọc ra, bà ta chẳng còn việc khác để tới khoa nhi này.
Nghiêm Dặc lại thâm ghi nợ cho Dư Hồng An và Hạ Ngải Vân.
Anh đi ngăn Vương Thanh Mai lại, nói: "Thím này, thím đến khoa nhi là để tìm Tạ Tiểu Ngọc đấy à?"
Vương Thanh Mai nghỉ ngờ hỏi: "Làm sao cậu biết?"
Bà ta hỏi thăm được là hôm nay Tạ Tiểu Ngọc trực ca đêm, cố tình chọn lúc ít người tới tìm gặp cô, muốn nhắc nhở Tạ Tiểu Ngọc đừng tiếp tục vọng tưởng đến gần con trai mình nữa, phải nể tình hàng xóm năm đó bà ta mới giữ lại mặt mũi cho cô.
Nghiêm Dặc thật sự đoán trúng tâm tư của Vương Thanh Mai, chồng mình lêu lổng gặp gỡ người phụ nữ khác ở bên ngoài một tuần một lần mà bà ta mặc kệ, cố tình đến làm phiền đối tượng của anh.
Anh giễu cợt nói: "Tạ Tiểu Ngọc là đối tượng của cháu."
"Cậu..."
Nghiêm Dặc cố gắng hồi tưởng lại thái độ tự tin lại ngang tàng không ai bì kịp của anh vợ, cũng bày vẻ khinh thường nói.
" Đúng vậy, cháu chính là đối tượng tốt hơn mà Tạ Tiểu Ngọc tìm được như trong bài báo nói, gia thế nhà cháu tốt hơn nhà thím rất nhiều, nhìn ngoại hình của thím và chồng thím, cháu chắc chắn con trai thím không thể đẹp trai bằng cháu được. Vì vậy, có cháu ở đây rồi, sao đối tượng của cháu có thể để mắt đến con trai thím."
"Bài báo kia đưa tin sai sự thật, bây giờ nhìn thấy đối tượng ưu tú của Tiểu Ngọc ở ngay trước mặt thím, chắc trong lòng thím phải tự hiểu chứ, thím mau về nhà đi, đừng đi tìm đối tượng của cháu rồi tự rước lấy nhục nữa."
Vương Thanh Mai tức giận đến tái xanh cả mặt: "Cậu... cậu!" Con rùa tự cao tự đại này ở đâu ra đấy.
Nghiêm Dặc khinh miệt cười nói: "Cậu cậu cái øì, cháu ưu tú hơn con trai nhà thím, nếu thím không phục, vậy thím về nhà thay con trai mình tìm một đối tượng tốt hơn rồi tới khoe khoang với cháu đi. Đáng tiếc, thím không thể nào tìm được cô gái tốt hơn đối tượng của cháu đâu."
" Nếu không tin, thím cứ tới đây, xem ai bị xấu mặt."
Vương Thanh Mai tức giận quay đầu rời đi.
Cảnh tượng này vừa lúc bị y tá trưởng thấy được, cô ấy trở về kể cho mấy y tá trực ca đêm nghe, Tạ Tiểu Ngọc nghe xong không tin cho lắm: "Không thể nào, đối tượng của tôi rất nhàm chán, sao anh ấy có thể nói ra những lời như vậy được."
Vưu Tiểu Ninh vừa cười vừa đập bàn: "Đối tượng của cô rất tốt, có lẽ chỉ khi ghen tuông anh ấy mới phát huy toàn bộ tiềm năng của mình."
Tạ Tiểu Ngọc nghĩ thấy cũng đúng, nếu lúc trước anh ăn nói giỏi như vậy, chắc anh đã không bị bà nội và cô của mình đè đầu.
Có vẻ đây chính là sức mạnh của thùng giãm!...
Ngày hôm sau, Tạ Tiểu Ngọc tan ca đêm trở về, Dư Thư Phương đã mang máy ảnh đến nhà cô.
Tạ Tiểu Ngọc đưa máy ảnh cho Nghiêm Dặc, chưa ngày hai ngày sau, Nghiêm Dặc đạp chiếc xe đạp mới tinh hiệu vĩnh cửu trở về, nói là anh mua.
Tạ Tiểu Ngọc biết anh không có tiền, nghĩ đến chuyện bọn họ sắp nghỉ đi tới nhà ông ngoại, chẳng lẽ anh lại mặt dày xin tiền cha mình.
Bác Nghiêm đã đưa tiền tiết kiệm cưới vợ của Nghiêm Dặc cho cô giữ, sao có thể xin tiền ông ấy được, cô vội hỏi anh lấy tiên đâu ra mua xe đạp.
Nghiêm Dặc nói đây là phần thưởng do thành phố phát cho khen thưởng chuyện anh dám làm việc nghĩa.
Không ai có thể ngờ, ông ngoại của cô bé còn nhỏ hơn cả Tinh Tinh được anh cứu cái đó là Hoa kiều về nước, vừa lúc ngày hôm sau trở về tìm con gái ruột, mẹ ruột của cô bé đã không còn, ông ngoại đón cô bé ra nước ngoài.
Hoa kiều trở về còn mang theo mấy món văn vật lưu lạc ở nước ngoài, quyên tặng cho viện bảo tàng Bình thành, cũng muốn cám ơn người tốt bụng đã cứu cháu ngoại mình.
Vì vậy, chính quyền thành phố tổ chức lễ trao thưởng cho Nghiêm Dặc, anh nhận được bằng khen và tiền thưởng của thành phố.
Nghĩ đến những bất tiện gặp phải khi không có xe đạp di chuyển, Tiểu Ngọc lại không phát tiền tiêu vặt cho anh, anh quyết định dùng số tiền thưởng này để mua một chiếc xe đạp. Ve phần phiếu kỹ nghệ, đám cẩu độc thân trong phòng ký túc xá kia chủ động gom đủ giúp anh.