Mục lục
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Về đến nhà, Tạ Tiểu Ngọc rót ly trà cho Mặc Hồng Vũ, hai vợ chồng cô mới kết hôn không lâu, trên cửa sổ còn dán chữ hỷ đỏ thẫm.

Tạ Tiểu Ngọc thấy ánh mắt của Mặc Hồng Vũ chứa đầy hâm mộ nhưng không ghen ty, cười nói: "Nhà này là được anh họ tôi, chị họ của chồng tôi mua tặng cho chúng tôi."

"Họ hàng nhà các chị tốt thật đấy." Mặc Hồng Vũ thật lòng nói.

"Vậy họ hàng người thân nhà em không tốt à?" Tạ Tiểu Ngọc hỏi.

Mặc Hồng Vũ lắc đầu nói: "Em không muốn nói tới bọn họ."

Tạ Tiểu Ngọc thầm hiểu ra, đó là đáng ghét tới mức độ nhất định.

Nếu muốn chiếm được niềm tin của cô ấy, vậy đầu tiên là bày tỏ chính mình.

Tạ Tiểu Ngọc kể cho cô ấy nghe chuyện của mình: "Kỳ thực trong nhà chị cũng có một số người thân rất đáng ghét, cha ruột tính toán chị, tính toán mẹ chị. Mẹ kế của chị lại khỏi cần phải nói, cuối cùng đẩy cả mạng mình vào."

"Lúc trước mẹ chị bị người giúp việc trong nhà ông ngoại trộm đi, sau này anh họ tìm được chị, họ hàng bên nhà ông ngoại chị đặc biệt tốt." Mặc Hồng Vũ nghe đến ngây người, hóa ra cô gái này cũng có tuổi thơ cơ cực, nhưng cô vẫn sống rất lạc quan tích cực.

Mặc Hồng Vũ vội vàng nói: "Em cũng không hơn gì đâu, hoàn cảnh của nhà em sống cùng bà nội cũng rất gian nan, cuối cùng em giúp được mẹ em ly dị với người cha nhu nhược kia. Các chị không biết đâu, lúc em bảo cha em thoát khỏi quan hệ với bà nội, cha em lại đánh cho em một trận, từ đó trở đi, em xem thường ông ta, coi như không có người cha này."

"Em thật là dũng cảm!" Tạ Tiểu Ngọc thật lòng bội phục cô ấy, thời đại này không có quá nhiều người dám thuyết phục cha mẹ ly dị.

Nhưng Mặc Hồng Vũ làm được, quá trình này hẳn là cực kỳ khó khăn, Tạ Tiểu Ngọc thầm cảm nhận được, nhà bọn họ có thể nhận cô em họ này!

Mặc Hồng Vũ ngượng ngùng cười cười: "Chị là người đầu tiên khen em đấy, người ở thôn em đều nói em khuyên cha mẹ ly dị là chuyện đại nghịch bất đạo, có thể là do mẹ em chỉ sinh được một mình em, cha em cảm thấy nhà không có con trai thì không thể ngóc đầu lên được, mẹ em ở nhà chồng trở thành người ai cũng có thể bắt nạt được, hồi trước em còn có nhỏ không có cách nào giúp mẹ, nhưng giờ cuối cùng em đã làm được rồi."

Tạ Tiểu Ngọc bảo Mặc Hồng Vũ chờ trong chốc lát, mình ra bên ngoài bàn bạc với Nghiêm Dặc: "Anh Nghiêm Dặc, em cảm thấy em họ là người có thể giữ bí mật, em sợ đêm dài lắm mộng, anh xem có nên nói thẳng với cô ấy không?"

Nghiêm Dặc nói: "Em chờ một lát, để anh đi gọi điện thoại cho bác Tống."

"Được"

Nghiêm Dặc quay sang liếc nhìn em họ của mình, cô bé này là người cứng cỏi, nhưng cô gái có cứng cỏi hơn nữa, cũng có khả năng chịu thất bại, cũng sẽ sụp đổ, chẳng hạn như người mẹ cô ấy yêu nhất qua đời vì không được điều trị kịp thời.

Đây chính là cô ruột của anh, Nghiêm Dặc thầm đưa ra quyết định, anh phải thuyết phục cục trưởng Tống Liêm.

Mặc Hồng Vũ tò mò, đi ra hỏi: "Chị và chồng chị thần thần bí bí gì đấy?"

Tạ Tiểu Ngọc nói: "Em cũng biết nghề nghiệp của anh ấy rồi đấy, có một số việc bản thân anh ấy không thể làm chủ được, anh ấy đi gọi điện thoại, sẽ sớm trở về thôi."

Mặc Hồng Vũ lại thầm lo lắng, đừng nói là liên quan đến giao dịch giữa cô ấy và Nghiêm Bạch Huệ đấy nhé?

Khoảng hai mươi phút sau, Nghiêm Dặc trở lại, ánh mắt tràn đầy kích động, gật đầu với Tạ Tiểu Ngọc.

Tạ Tiểu Ngọc cũng vui vẻ, bên phía cục trưởng Tống đã đồng ý, đồng nghĩa với việc kéo em họ vào trong đội. Cô bắt đầu kể cho em họ nghe về chuyện xảy ra từ mấy chục năm trước.

Hơn ba mươi năm trước, có một tổ chức tình báo đã lập ra kế hoạch chọn một gia đình lớn ở Bắc Kinh, gia đình này đã sinh bốn người con trai, cái thai thứ năm là con gái. Buổi tối hôm đó phòng sinh bất ngờ bị cháy, may nhờ có tiếng khóc của trẻ con đánh thức người lớn, mới cứu được người cả phòng đấy.

"Lửa bùng lên là do có người cố tình châm lửa, đêm hôm đó bé gái cũng bị đánh tráo, gia đình bì đánh tráo con đó, chính là nhà chồng chị."

"Vì vậy Nghiêm Bạch Huệ mà em nhìn thấy hôm nay, kỳ thực không phải là cô ruột của chồng chị, ông nội đã biết chuyện này, hiện tại em cũng được biết."

Mặc Hồng Vũ thầm cảm khái, chuyện xảy ra với nhà họ Nghiêm thật sự rất bi thảm. Hơn nữa, vừa rồi cô còn nghe nói, người cô giả này từng cử báo mẹ chồng của Tạ Tiểu Ngọc, thật là đáng hận.

Nếu... nếu cô ấy nói thật ra, bọn họ bảo cô ấy đi cử báo, cô ấy cũng không biết nên làm thế nào mới phải.

Cô ấy nói: "Nhưng các chị kể cho tôi nghe những chuyện này để làm gi em cảm thấy mình không giúp được gì cho các chị cả. "

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK