Anh nói với Nghiêm Chính Sinh: "Ông nội, bà nội, chắc cha cháu đã kể cho ông bà rồi, cháu bị nhà trường đuổi học."
Nghiêm Chính Sinh gật đầu, Hà Tú Phân hừ lạnh.
Nghiêm Dặc nói rõ mục đích mình tới đây hôm nay: "Ông nội, lúc trước cháu không hiểu chuyện, lần này cũng chỉ vì muốn sớm cưới vợ mà phạm phải sai lầm, giờ cháu đã biết lỗi rồi, mong ông nội giúp cháu tìm một công việc ở Bắc Kinh."
Nghiêm Chính Sinh đầu tiên là mắng cho anh một trận, sau đó thở dài nói: "Cháu đừng nghĩ đến việc tìm công việc tốt, giờ xin công việc tầm thường cháu cũng đừng có chê, cứ làm tạm mấy năm rồi chờ cơ hội chuyển sang công việc tốt."
"Dạ vâng ạ, cháu nghe ông nội, cám ơn ông nội."
Nghiêm Dặc thầm cảm thấy sốt ruột, không thể nào, tại sao bà nội và cô còn chưa đứng ra phản đối?
Bọn họ còn không phản đối, anh thật sự sẽ phải ở lại đi làm?
Anh thế này là tự lấy đá đập chân mình sao? Nhưng Hà Tú Phân không làm Nghiêm Dặc thất vọng, bà ta phản ứng còn kịch liệt hơn so với suy đoán của Tạ Tiểu Ngọc.
Hà Tú Phân nói với bạn già: "Nghiêm Chính Sinh, tôi không đồng ý để ông tìm việc cho tiểu Dặc, nếu ông cứ khăng khăng làm theo ý mình, vậy tôi sẽ ly dị với ông, ông tự lựa chọn đi."
Nghiêm Chính Sinh:..."Bà là bà nội ruột của tiểu Dặc đấy, Hà Tú Phân, bà điên rồi à!"
Ông ấy thật sự không dám tin, Hà Tú Phân dám lôi chuyện ly dị ra để đe dọa, không để ông ấy tìm việc cho cháu trai.
Nếu không phải tin chắc lão Tứ là con trai của mình, ông ấy thật sự muốn hoài nghi Hà Tú Phân là mẹ kế, là bà nội kế của tiểu Dặc.
Tại sao lại như vậy?
Nghiêm Dặc thầm bật cười trong lòng, tuyệt vời, chờ lát nữa anh có thể mượn cơ hội đoạn tuyệt quan hệ với bà nội rồi?
Có người mẹ máu lạnh ích kỷ như Hà Tú Phân, quả là có thể nuôi ra đứa con gái máu lạnh như cô.
Cha anh và ba bác đều được ông nội đích thân dạy dỗ từ nhỏ, còn cô ruột được Hà Tú Phân nâng niu trong lòng bàn tay, hồi còn nhỏ cô phạm lỗi, ông nội còn chưa nói được mấy câu, bà nội đã cãi nhau với bà.
Vì vậy, cha anh và các bác khác hoàn toàn với loại người kiêu căng ngu xuẩn như cô. Cùng một dòng máu, nhưng cách nuôi dạy khác nhau, sẽ nuôi ra những người khác biệt.
Nghiêm Dặc giả vờ thất vọng không thể nào tin nổi, chất vấn: "Bà nội, chẳng phải lúc cha cháu được giải oan trở về, bà nói muốn cháu về Bắc Kinh làm việc cơ mà, sao giờ bà lại không muốn cháu trở về?"
Hà Tú Phân thầm biết đứa cháu trai này đã sớm không nghe lời của mình, hơn nữa còn cố sống cố chết nhằm vào cô con gái bà ta yêu quý nhất, vì vậy bà ta tự nhiên thiên vị con gái.
Bà ta nói: "Đó là lúc trước, lúc đó bà đã trải sẵn con đường khang trang cho cháu, còn giúp cháu tìm được công việc tốt, giới thiệu đối tượng cho cháu, nhưng cháu không biết quý trọng. Cơ hội chỉ có một lần thôi, cháu bỏ lỡ rồi thì đừng nghĩ đến việc muốn nữa."
Nghiêm Dặc tiếp tục chất vấn: "Vậy ra lúc trước bà nội nói thương cháu nhất, đều là giả, người bà thương nhất chỉ có con gái bà, cháu ngoại gái của bà thôi!"
Nghiêm Bạch Huệ là vảy ngược của Hà Tú Phân, không ai được quyền đụng vào.
Bà cụ châm chọc nói: "Ở trong lòng cháu, bà nội không quan trọng bằng mẹ cháu, vậy tự nhiên ở trong lòng bà nội, cháu không thể quan trọng bằng cô cháu được."
"Tóm lại là, hôm nay tôi đã nói rõ rồi, Nghiêm Chính Sinh, nếu ông quyết tâm tìm việc cho Nghiêm Dặc, vậy ông cứ ly dị trước đi, chờ ly dị xong, tôi sẽ không can thiệp vào chuyện của ông nữa."
Bà ta đoán, Nghiêm Chính Sinh đã lớn tuổi rồi, ông ấy tuyệt đối sẽ không làm mấy chuyện mất mặt như ly dị đâu.
Nghiêm Dặc đạt được mục đích.
Anh nói với Nghiêm Chính Sinh: "Ông nội, ông cũng thấy thái độ của bà nội rồi đấy, bà nội lấy chuyện ly dị ra để uy hiếp ông nội, nhưng cháu không thể dùng chuyện công việc để uy hiếp ông nội được."
"Ông nội, đến bây giờ ông vẫn sẵn lòng quản cháu, cháu cũng sẽ mãi nhận ông là ông nội, nhưng cháu sẽ không nhận bà nội, tương lai cháu cũng sẽ không nhận bà nội nữa, mong ông nội thông cảm cho cháu."
Nghiêm Dặc cúi thật sâu chào Nghiêm Chính Sinh, sau đó rời đi thẳng, nhìn cũng không thèm nhìn Hà Tú Phân lấy một lần.
Còn không chờ Nghiêm Dặc rời đi hẳn, Nghiêm Chính Sinh đã cãi nhau kịch liệt với Hà Tú Phân.
Nghiêm Dặc nhếch khóe miệng cười nhạt, bà cứ nghĩ thế này là xong rồi à?
Chưa đâu, đây mới là mở đầu thôi.
Lúc bà Tiền nghe thấy nhà họ Nghiêm cãi nhau, bà ấy đã đi dạo ở trong đại viện được một lúc. Thấy Nghiêm Dặc đi ra, bà ấy vội đi tới hỏi chuyện.