"Các người không thể bởi vì con gái tôi mập lên, trên mặt khó coi mà từ hôn, để tôi đi tìm lãnh đạo đơn vị chị nói rõ lí lẽ!"
May năm nay Cung Lam đàm phán hôn sự đứt quãng thất bại rất nhiều lần, đã sớm không kiên nhẫn.
"Cô bớt nói bừa đi, lần này là do con gái cô không biết kiềm chế, ngồi ghế sau xe đạp người con trai khác, tối lửa tắt đèn về nhà với đàn ông, bên ngoài đều nói không dễ nghe gì, nhà tôi mới không cần cưới đứa con dâu danh thanh không tốt này, hôn sự này cô muốn thì từ hôn, không muốn cũng phải từ hôn!"
Từ khi trong phòng bắt đầu nói đến chuyện từ hôn, Dư Thư Phương đã ngồi xổm dưới cửa sổ ngoài cửa nghe lén với Tạ Tiểu Ngọc.
Dư Thư Phương càng nghe càng hưng phấn, xem ra lần này có hi vọng từ hôn rồi.
Tạ Tiểu Ngọc cười véo cô ấy một cái, nhỏ giọng hỏi: "Sao lại thế này?"
Dư Thư Phương nói, khoảng thời gian trước cô ấy xuống nông thôn phỏng vấn với Mai Tử Cầm của tòa soạn và vị hôn phu Tống Hạn Hoa, nửa đường thì trời mưa, Mai Tử Cầm trẹo chân, Tống Hạnh Hoa đạp xe đạp đưa Mai Tử Cầm trở về thành phố, nói sẽ quay lại đi đón cô ấy.
"Tôi lấy áo tơi bọc bút ghi âm phỏng vấn và giấy tờ văn kiện lại, cả người ướt như gà rớt vào nồi canh, xe đạp lại tuột xích, một đường dắt không biết chật vật cỡ nào, tên cặn bã kia cuối cùng cũng không quay về đón tôi."
Dư Thư Phương quả thực không muốn nói đến chuyện nửa đường gặp Hứa Xương xuống nông thôn mua thức ăn chuyển tới cầu Thạch Bàn, giúp cô ấy sửa xe đạp, đạp xe đưa cô ấy về thành phố.
Chờ cô ấy về tới nhà, Tống Hạnh Hoa vẫn còn ở bệnh viện ở bên Mai Tử Cầm làm kiểm tra sức khỏe.
"Bọn họ muốn từ hôn, lấy cớ mà thôi, chỉ là mẹ tôi không chịu từ hôn, phiền muốn chết."
Tạ Tiểu Ngọc chớp chớp mắt, hỏi: "Vậy cô có muốn từ hôn không?"
“Tôi đương nhiên có."
Tuy rằng Tống Hạnh Hoa chưa nói, nhưng Dư Thư Phương đã thấy được ghét bỏ từ trong mắt đối phương, cô ấy còn ghét bỏ anh ta đấy, thật sự không muốn ở cạnh người như vậy cả đời.
Tạ Tiểu Ngọc nói thầm bên tai cô ấy vài câu, sau đó, trong mắt Dư Thư Phương lóe lên hưng phấn, chuẩn bị vọt vào.
Tạ Tiểu Ngọc vội nói: "Biểu cảm này của cô không được, không giống, cô nhìn tôi này, phải như này, áp đảo phó chủ nhiệm Cung từ khí thế, cô ta có thể bôi nhọ cô, cô mắng lại con trai cô ta không biết kiềm chế, dù sao từ hôn thì được, nhưng nước bẩn không thể hắt lên người cô!"
Dư Thư Phương:..."Cô thật là lợi hại!"
Cô ấy vọt vào trong phòng, đỏ mắt phản bác: "Dì Cung, dì đừng trợn mắt nói dối, cháu da mặt mỏng, ngượng ngùng nói, con trai cô muốn từ hôn thì được, nhưng không thể hắt nước bẩn lên đầu cháu!"
"Cái gì chứ, con trai tôi tốt như vậy, trước nay chưa từng ghét bỏ cô, chưa từng nói từ hôn, đối tượng tốt như vậy cô còn ghét bỏ, cô thật không xứng với con trai tôi."
"Phi, anh ta tốt cái rắm."
Dư Thư Phương thoải mái nói: "Cháu nghi ngờ anh ta ở bên Mai Tử Cầm cùng đơn vị, hôm đó ba người chúng cháu cùng xuống nông thôn phỏng vấn, anh ta ném cháu lại nửa đường, đạp xe đạp chở Mai Tử Cầm trở về thành phố, hôm đó còn mưa, cháu không đợi được anh ta quay lại, may mắn gặp được người tốt giúp sửa xe, may người không nói cảm ơn, còn bôi nhọ cháu, hôn sự này hôm nay cháu muốn từ, là bởi vì con trai đì không biết kiềm chết"
"Cô nói dối, con trai tôi đã giải thích rồi, cô nương nhà người ta bị thương ở chân..."
"Mẹ, lúc đó tay con còn đang bị thương đấy, vì sao hai người bệnh, anh ta lại đưa người khác đi trước, hành vi của anh ta bán đứng anh ta, anh ta thay lòng đổi dạ"
Cứ nói thôi, dù sao cô ấy cứ khẳng định lúc đó mình cũng bị thương, còn có thể giúp cô và Hứa Xương rửa sạch thanh danh.
Điều kiện gia đình của Dư Thư Phương quả thực không tồi, trong nhà đã sắm cả điện thoại, cô ấy gọi điện thoại tới đơn vị của cha, tìm được Dư Vệ Lương vừa mới đến đơn vị: "Cha, cha nhanh chóng quay về giúp con từ hôn đi, nếu không con gái cha sắp bị ép chết rồi!"...
Cha Dư Thư Phương xin nghỉ quay về, Tạ Tiểu Ngọc vừa trấn an Dư Thư Phương "Đau lòng muốn chết", vừa nói: "Phó chủ nhiệm Cung, cô chỉ dựa vào việc có người thấy Thư Phương ngồi xe đạp của một người đàn ông đã nói cô ấy không biết kiềm chế, vậy tôi cũng có thể nói con trai cô không màng vị hôn thê, đưa người phụ nữ khác trở về thành phố trước, hạ tiện!"
"Nếu con trai cô đã thay lòng đổi dạ, muốn từ hôn thì cô cứ thoải mái hào phóng nói, hà tất vì giữ được thanh danh của con trai mà hủy hoại thanh danh của con gái nhà người khác, cô như vậy là không biết xấu hổ."