Tinh Tinh ôm chị họ xinh đẹp hôn một cái, nói: "Anh trai ngu ngốc, không thông minh bằng em."
Nghiêm Dặc:.. Mình lại bị chị gái với em gái ghét bỏ do chỉ số thông minh.
Anh nghĩ về lời của chị gái nói một chút, xem ra cũng có lý, nếu Tiểu Ngọc không về ăn cơm cũng sẽ nhờ người khác nói một tiếng.
"Bên ngoài lạnh rồi, chị dẫn Tinh Tinh về phòng đi, em ở ngoài đợi."
Minh Chi Tuệ buồn cười nhưng người trẻ tuổi vừa có người yêu nên ôn nóng là chuyện dễ hiểu.
Minh Chi Tuệ vừa ôm Tỉnh Tinh vào phòng, trước cửa lập tức có một bóng người cao lớn đến, thị lực của Nghiêm Dặc rất tốt, chỉ cần dựa vào dáng người và chiều cao lập tức nhận ra đó là Mạnh Cảnh Niên.
Một mình anh ấy đến đây, không thấy Tạ Tiểu Ngọc.
Nghiêm Dặc:...
Đầu tiên khi nhìn Mạnh Cảnh Niên đi thẳng vào cửa nhà, Nghiêm Dặc bắt đầu cảnh giác, lại vội vừa tức kém chút nữa đã đẩy ngã anh ấy xuống ép hỏi. Nhưng lý trí còn sót lại của anh lại nhắc nhở anh không thể làm như thế, trước phải hỏi rõ chuyện đã.
"Đồng chí Mạnh, Tiểu Ngọc đi tìm anh, cô ấy vẫn chưa về nhưng anh đã tìm đến nơi, anh có thể nói cho tôi biết người yêu của tôi ở đâu không?"
Mạnh Cảnh Niên nghiêm túc đánh giá đàn em tuổi trẻ trước mặt, buổi chiều còn nói chuyện với em gái ở khách sạn, em gái còn khen người yêu của mình như ngàn hoa rơi loạn, còn nói người yêu của mình là người thông minh nhất cô từng gặp, cũng là người giỏi nhất.
Còn nói sau khi đón hai em trai sinh đôi ở trên xe lửa, người yêu của cô liếc qua xe lửa một lượt đã nghỉ ngờ hai người là kẻ buôn người xấu xa.
Trong giọng điệu đầy sùng bái và tự hào.
Cho nên dọc theo con đường này, Mạnh Cảnh Niên đoán dù anh ấy không nói thì người yêu của em gái cũng đã đoán được gần hết.
Nhưng bây giờ xem ra, người yêu của em gái lại giống như tên khờ, cũng chẳng khác nào những tên tân binh mà anh ấy đang huấn luyện đầy nhọc lòng.
Mạnh Cảnh Niên cực kỳ không hài lòng, vỗ vỗ bả vai người trẻ tuổi hỏi ngược lại: "Cậu cảm thấy em ấy có chuyện gì sao?"
Anh ấy vỗ dùng lực rất lớn, dù thế nào đi nữa anh chắc chắn phải giỏi hơn với người yêu của em gái một chút gì đó, nếu để tên nhóc này biết anh trai của em gái giỏi giang ra sao, nên không được bắt nạt em gái.
Nghiêm Dặc bị ăn đau trên bả vai, má nó!
Người này phân cao thấp với anh ngay tại chỗ, cũng chỉ có lớn hơn mấy tuổi sao lại thiếu phúc như thế?
Ai sợ anh chứ, Nghiêm Dặc cũng khoác tay lên bả vai của anh ấy, dùng lực đè xuống: "Đưa địa chỉ của Tiểu Ngọc cho tôi, hôm nay anh cứu chị gái tôi, Tiểu Ngọc chắc đã mời anh đến đây ăn cơm, cô ấy đi mua thức ăn sao?”
Nhưng anh ấy chỉ một mình đến cửa trước, dù sao da mặt còn dày hơn cả anh, Nghiêm Dực suy nghĩ như thế.
Mạnh Cảnh Niên gật gật đầu, không tệ cũng được, tư duy logic rất rõ ràng, sức lực cũng không nhỏ, xương bả vai anh ấy sắp bị anh bóp nát rồi.
Nói thật, trong liên đội của họ, người dám khiêu khích anh ấy vẫn chưa sinh ra.
Mạnh Cảnh Niên buông lỏng tay ra, Nghiêm Dặc cũng buông lỏng tay, hỏi: "Cuối cùng anh là người nào, tìm Tiểu Ngọc có chuyện gì?"
Mạnh Cảnh Niên nói: "Tên nhóc nhà cậu có sức tay cũng lớn ghê nhỡ, nếu đánh nhau thật chỉ nhiêu sức lực này thì không được, phải cần kỹ xảo nữa."
Dù sao chức vụ của anh sau này chắc chắn cũng phải gặp nguy hiểm, anh ấy mong tên nhóc này có thể giỏi hơn một chút nữa. Nghiêm Dặc cười ha hả trong lòng, còn dám khinh thường anh sao.
Từ nhỏ anh đã bị Nghiêm Bình Châu dạy dỗ theo tiêu chuẩn của chiến quân đặc chủng tác chiến rồi, cục đá đập bốn năm, ba chưa bao giờ thả lỏng huấn luyện cho anh.
Nghiêm Dặc hỏi: "Nếu không, thử luyện một chút?"
Mạnh Cảnh Niên mỉm cười, cho đến bây giờ người dám chủ động đưa ra yêu cầu huấn luyện cho đại đội trưởng đội đặc chủng tác đã xuất hiện rồi.
Nếu Nghiêm Dặc là binh lính dưới tay anh ấy, nhất định khi đại đội trưởng nở nụ cười, thì đó là tín hiệu cực kỳ nguy hiểm!
"Được đấy, vậy thì luyện một chút đi."...
Lúc hai người đang chuẩn bị ra tay "luận bàn", Minh Chi Tuệ nghe em trai đang nói chuyện với ai đó bên ngoài nên tò mò đi ra, lại bắt gặp Mạnh Cảnh Niên, sắc mặt trầm xuống trong lòng cũng dấy lên lo lắng: "Đồng chí Mạnh, Tiểu Ngọc nhà chúng tôi đâu?”
Nghiêm Dặc với Mạnh Cảnh Niên đồng thanh nói: "Cô ấy mua đồ ăn rồi."
Minh Chi Tuệ lập tức suy nghĩ kỹ càng, Tiểu Ngọc mời đồng chí Mạnh về nhà ăn cơm rồi.
Hôm nay, người ta còn cứu mình, lòng Minh Chỉ Tuệ muốn nói xin lỗi nên vội lên tiếng: "Anh đừng đứng ở cửa nữa, vào nhà nói chuyện."