Mạnh Cảnh Niên là người thẳng tính, không thích giả vờ: "Không muốn gọi thì đừng gọi, bê mâm ra ăn cơm đi."
Mạnh Hoài Sơn trợn mắt nhìn cháu trai, không cần biết người ở bên kia nghĩ thế nào, Nghiêm Dặc là con cháu trong nhà, anh phải gọi điện thoại về cho người thân hàng xóm thấy, tránh cho tháng giêng trở về bọn họ lại lôi chuyện này ra nói anh không hiểu chuyện.
"Tiểu Ngọc gọi đi."
"Được rồi."
Tạ Tiểu Ngọc là người có bản lĩnh, gọi điện thoại cũng không thể gọi vô ích. Chờ tới khi cuộc gọi được kết nối, người nhận điện thoại ở đầu bên kia là Hà Tú, bà ta cố tình giả vờ không nhận ra tiếng của cô, hỏi cô là ai?
Tạ Tiểu Ngọc thầm cảm thấy buồn cười, bàn về làm người khó chịu, cô thứ hai không ai dám xếp thứ nhất. Cô nâng cao giọng nói, khiến Hà Tú Phân nghe đau hết cả tai, trong lòng khó chịu. Tạ Tiểu Ngọc vui vẻ nói: "Bà ơi, cháu và anh Nghiêm Dặc đã định xong ngày cưới rồi, vào hai mươi sáu tháng chạp sang năm. Bà yên tâm, anh Nghiêm Dặc ở nhà cháu rất thoải mái, ông ngoại cháu coi anh ấy như cháu ruột vậy, làm anh ấy nói là không muốn đi nữa, nói sang năm sẽ lại tới tiếp."
Người nhà họ Nghiêm không thương anh, tự nhiên có người khác thương.
"Tất nhiên, ông ngoại cháu là người thấu tình đạt lý, nói mỗi bên một năm, năm nay ăn tết ở nhà cháu, sang năm sẽ đi Bắc Kinh ăn tết với mọi người, năm sau nữa lại qua ăn tết với ông ngoại cáu."
Lúc này, Hà Tú Phân ở trong một gia đình lớn, hai con trai, con dâu, con gái con rể, còn cả cháu trai và cháu ngoại gái đều vây quanh bà ta, nên bà ta không quan tâm xem Nghiêm Dặc có ở nhà hay không.
Trên thực tế, ngay cả khi Nghiêm Dặc trở lại, bà ta cũng sẽ ghét bỏ anh dẫn theo đối tượng về, cùng em trai của đối tượng làm bà ta thấy khó chịu.
Vốn dĩ bà ta định chờ tới bữa ăn sẽ phàn nàn với may đứa con, nói Nghiêm Dặc không có lương tâm, ba mươi tết cũng không biết đường gọi điện thoại về nhà.
Vừa dứt lời, Tạ Tiểu Ngọc đã gọi điện thoại tới.
Đối tượng của Nghiêm Dặc muốn bà ta tức chết trong ngày tết 让
Đã vậy, hai con trai còn không có mắt nhìn, hỏi: "Có phải Tiểu Dặc gọi điện thoại tới không, hỏi xem nó định ngày cưới là ngày nào?"
Hà Tú Phân tức giận đưa điện thoại cho chồng: "Ông nhận đi."
Tạ Tiểu Ngọc ngọt ngào gọi: "Cháu chào ông, chúc ông năm mới vui vẻ. Anh Nghiêm Dặc đang nóng lòng muốn nói chuyện với ông đấy, để cháu đưa điện thoại cho anh ấy."
Nghiêm Dặc:...
Anh nóng lòng bao giờ? Anh nhận điện thoại, nói mấy câu liên quan tới chuyện đính hôn với Nghiêm Chính Sinh, đàn ông nhà họ Nghiêm đều là người kiệm lời, chưa nói được mấy câu, đôi bên đều cùng cúp máy.
Nghiêm Dặc thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến đến năm nào cũng phải giả vờ thế này, quá mệt lòng.
Bà nội anh sống giả tạo cả đời, sao bà ta không thấy mệt mỏi nhỉ.
Bầu không khí trong bữa cơm giao thừa nhà họ Mạnh rất ấm cúng, đến anh vợ ít nói ít cười cũng lộ vẻ vui mừng, cộng thêm ba đứa bé lải nhải không ngừng, bầu không khít thật sự rất tuyệt vời.
Mạnh Hoài Sơn lấy ra sáu phong bao lì xì, đưa cho mỗi đứa cháu một phong bao.
Đã rất lâu rôi Mạnh Cảnh Niên không nhận được bao lì xì của ông nội, anh ấy cười nói: "Cháu cũng có à?”" Mạnh Hoài Sơn nói: "Ông sợ nếu chỉ mỗi mình cháu không có, thằng nhóc cháu sẽ ghen."
Tạ Tiểu Ngọc bật cười, e chỉ có Nghiêm Dặc ghen thôi.
Tinh Tinh rút tiền từ trong phong bao lì xì đỏ ra, có tổng cộng bảy tờ tiền với mệnh giá khác nhau, lớn nhất là tờ tiền mười đồng. Tinh Tinh nhẩm tính, cô bé được mười tám đồng tiền mừng tuổi, cô bé tò mò hỏi Tạ Tiểu Ngọc: "Chị ơi, của chị cũng giống của em ạ?"
Tạ Tiểu Ngọc mở phong bao lì xì ra nhìn, đếm số tiền trong phong bao, cũng là mấy tờ tiền với mệnh giá khác nhau. Cô cười nói: "Giống nhau."
Tinh Tinh bẻ đầu ngón tay ra tính toán, khiếp sợ nói: "Ông ơi, ông bị thiệt rồi, số tiền ông phát trong tết này tương đương với năm thùng sữa bột."
Mạnh Hoài Sơn bật cười sang sảng, ông ấy chỉ mong năm nào mình cũng được đi mừng tuổi, khen ngợi nói: "Tỉnh Tỉnh giỏi toán quá."
Tinh Tinh đắc ý nói: "Lại chẳng, cháu đã học lớp một rồi đấy."
Tinh Tinh đưa tiền mừng tuổi cho Tạ Tiểu Ngọc: "Chị ơi, chị cầm tiền mừng tuổi mua sữa bột."
Cá Lớn cũng đưa bao lì xì của mình tới: "Em cũng đưa cho chị."
Nghiêm Dặc đưa bao lì xì của mìn cho Tạ Tiểu Ngọc: “Cho em." Mạnh Cảnh Niên cũng theo đám đông: " Được rồi, em cầm hết đi."