Bài viết thái quá kia, anh ấy vừa nhìn liền biết là em gái mình, lại hỏi thăm, biết được em gái đã bị bệnh viện khuyên về nhà nghỉ ngơi.
Sao lại có lý lẽ này!
Mạnh Cảnh Niên ngồi suy nghĩ một hồi, Tiểu Ngọc cũng không biết anh ấy ở lại đại học công an Bình Thành tập huấn, anh đã từng nói với em gái, nếu có việc gấp, thì cứ gọi điện thoại đến đơn vị để nói cho anh ấy.
Đây đều là báo buổi sáng, có thể em gái sớm đã gọi điện thoại, nhưng việc anh ấy đến tập huấn cũng là bí mật, em gái ở bên kia cũng không có cách nào biết.
Anh gọi điện thoại về đơn vị, tìm Chu Thành Phong hỏi: "Hôm nay em gái tôi có gọi điện thoại cho đơn vị để tìm tôi không?"
Chu Thành Phong:... Tên ma quỷ kia không phải ở Bình Thành sao, có việc thì anh cũng có thể trực tiếp đi tìm em gái anh chứ, gọi về đơn vị cái gì mà gọi, anh ấy không phải là tìm được em gái thì liền mất trí đó chứ?
Chu Thành Phong nói: "Không có, có điều ông nội anh có gọi vài cuộc điện thoại, hỏi chúng tôi muốn địa chỉ và số điện thoại bên kia của anh, còn hỏi anh chừng nào thì đem cháu gái bảo bối về... "
"Kêu ông ấy cứ chờ đi." Mạnh Cảnh Niên trực tiếp cúp luôn điện thoại.
Anh ấy trái lo phải nghĩ, em gái anh có việc tại sao lại không tìm anh, khả năng là sẽ tới trường học để tìm đối tượng của cô ấy cũng nên?
Trong lòng anh ấy chua xót, cố ý đi tìm bảo vệ hỏi một chút: "Xin hỏi, đối tượng của Nghiêm Dực hôm nay có tới tìm cậu ta không?"
Người gác cửa run rẩy, đây là tình huống gì vậy, tại vì sao mà một huấn luyện viên còn muốn quan tâm đến đối tượng của Nghiêm Dực, anh ta vội vàng lắc đầu: "Không có, cô gái ngọt ngào kia hôm nay không tới."
Đứa em gái kia khẳng định là có cách của mình rồi, anh đã nói mà, gặp khó khăn thì cứ tìm anh trai trước, so với đối tượng anh trai càng đáng tin cậy hơn!
Trần Niên ngồi xổm trong một góc cũng run bần bật, may mắn không có bị huấn luyện viên ma quỷ phát hiện.
Sau khi huấn luyện viên Mạnh rời đi, anh nhanh như chớp chạy đến ký túc xá, vượt qua một đống bạn cùng phòng mệt mỏi muốn thành chó, chạy đến trước mặt Nghiêm Dực chuẩn bị đi tắm rửa, khẩn trương hỏi: "Anh Dực, huấn luyện viên ma quỷ kia có quan hệ gì với đối tượng của anh vậy?"
Nghiêm Dặc bỗng nhiên kinh ngạc, Trần Niên ngu xuẩn này nhận thấy được cái gì sao, chắc hẳn là không đúng chứ?
"Tại sao cậu lại hỏi như vậy?"
Trần Niên cộc lốc: "Vừa rồi tôi chuẩn bị trèo tường ra trường mua thịt ăn, nhìn thấy Diêm Vương mặt lạnh hỏi thăm bảo vệ, đối tượng của cậu có tới tìm cậu hay không, cậu nói có kỳ quái hay không?"
Nghiêm Dực nghĩ, chuyện xảy ra khác thường tất nhiên sẽ có điều cổ quái.
Anh cũng bất chấp không thèm tắm rửa, tìm đến ký túc xá nơi mà Mạnh Cảnh Niên nghỉ ngơi, chỉnh sửa quần áo, gõ cửa, chờ sau khi cửa mở ra, anh kính lễ với anh vợ tương lai: "Báo cáo huấn luyện viên, tôi muốn xin nghỉ hai tiếng đồng hồ. "
Mạnh Cảnh Niên cười lạnh, đây là muốn di tìm Tiểu Ngọc đi, cũng không biết là ai đem chuyện vừa rồi anh ấy đến phòng bảo vệ nói cho tiểu tử này, suy nghĩ rất nhanh nhẹn mà, đoán được là bên Tiểu Ngọc gặp phải chút chuyện.
Anh ấy nói: "Tôi thấy tinh lực của cậu vẫn còn rất tràn đầy, không ngủ được thì đi chạy thêm hai mươi vòng nữa."
Nghiêm Dặc:.. Chờ đã, thế mà lại có một ngày anh phải quay đầu lại cầu xin người anh vợ này!
Anh thật sự rất muốn tốt nghiệp sớm một chút, như vậy thì có thể sớm được tự do, anh như bị ma xui quỷ khiến liên hỏi: "Huấn luyện viên Mạnh, có phương pháp nào để tốt nghiệp sớm hơn không?"
Mạnh Cảnh Niên sửng sốt một chút, ngay sau đó cười: "Có chứ."...
Sáng sớm hôm sau, Tạ Tiểu Ngọc vội vàng đi làm, mang theo bài báo đã viết xong chạy đến nhà Dư Thư Phương, ở dưới lầu nhà cô, nhìn thấy Hứa Xương đeo một cái túi da rắn, trốn tránh trông rất khả nghi.
Tạ Tiểu Ngọc lặng lẽ đi đến phía sau Hứa Xương, nhìn theo tâm mắt của anh ấy hướng lên trên nhìn, vừa đúng tầm mắt là hướng tầng lầu của nhà Dư Thư Phương.
Tạ Tiểu Ngọc nói: "Anh Hứa Xương, anh lại quay lại làm nghề cũ à, mẹ nuôi mà biết thì sẽ đánh chết anh."
Hứa Xương hoảng sợ: "Sao em lại chạy tới đây?"
Tạ Tiểu Ngọc cười nói: "Em tới tìm Dư Thư Phương."
Hứa Xương đang phát sầu, nghe cô nói như vậy thì cũng nở nụ cười, đưa túi da rắn trong tay cho cô: "Vậy thì thật là đúng lúc, đây là thứ mà cô ấy đặt, em mang lên cho cô ấy, anh phải đi rồi, phải quét đường, còn nữa, đừng nói với mẹ anh, để lát nữa anh đưa đến nhà em hai cân khoai lang."
Tạ Tiểu Ngọc:...