Mục lục
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xuống nông thôn là phải làm việc, mới đầu anh đi theo thanh niên trí thức cùng ra đồng làm việc, nhưng anh nhanh chóng phát hiện ra, một ngày thanh niên trí thức ra đồng làm việc chỉ có thể kiếm tám điểm công việc, đây còn là lúc việc nhà nông bận rộn nhất. Chờ tới lúc nông nhàn, bọn họ chỉ kiếm được sáu điểm công việc.

Nhưng làm việc ở mỏ đá lại khác, mặc kệ là làm việc vào mùa nào, chỉ cần đi làm là đều kiếm được mười điểm công việc.

Điểm công việc sẽ đổi ra khẩu phần lương thực, anh phải nuôi em gái, phải kiếm nhiều điểm công việc.

Nghiêm Dặc tìm đến lão trưởng thôn, nói muốn tới làm việc ở mỏ đá.

Lão trưởng thôn phì phèo tẩu thuốc, nói với anh là làm việc ở mỏ đá rất vất vả, người đàn ông chỉ hơi tỉnh ranh là đều thà kiếm ít đi hai điểm công việc, còn hơn là làm việc vất vả ở mỏ đá.

Nghiêm Dặc nói anh làm được, anh có thể kiên trì, lão trưởng thôn bảo anh làm thử một tuần.

Ngày đầu tiên, trên tay Nghiêm Dặc đã nổi vết phồng rộp, bả vai cũng hẳn vết rác da.

Buổi tối Tiểu Ngọc xử lý vết thương cho anh, hỏi anh có đau không, anh có thể kiên trì được nữa không?

Đau là rất đau, nhưng chỉ cần có thể cắm rễ ở đây, nghĩ đến không cần phải trở về Bắc Kinh thỏa hiệp với Hà Tú Phân, thì có đau hơn nữa anh cũng có thể nhịn.

Ngày hôm sau, Tiểu Ngọc bế Tinh Tinh, xách giỏ nhỏ đi tới mỏ đá, còn nói là Tỉnh Tinh nhớ anh.

Chỉ mới qua một tuần lễ, cô bé Tinh Tinh đã bám dính lấy Tiểu Ngọc, rất sợ Tiểu Ngọc muốn trả mình lại. Cô bé lắc đầu nói: "Giờ không muốn anh nữa."

Trong chiếc giỏ nhỏ có một đôi găng tay dùng để làm việc, còn cả một bát đồ ăn.

Tạ Tiểu Ngọc chờ anh ăn xong rồi mới đi, dặn anh đeo găng tay vào rồi hãy làm việc, còn nói với anh: "Chiếc găng tay này không đắt đâu, anh đừng tiếc của không nỡ dùng."

Tinh Tinh cắn miếng sơn tra, nước sơn tra chua chua chảy ra, Nghiêm Dặc lau miệng cho cô bé, Tinh Tinh nói: "Chị Tiểu Ngọc, muốn ăn thịt kho."

Anh nghe Tiểu Ngọc nói: "Tinh Tinh ngoan, chờ tháng này người cha không có lương tâm kia gửi tiền tới, chúng ta sẽ đi mua thịt về ăn."

Tiểu Ngọc và Tinh Tỉnh muốn ăn thịt?

Buổi tối, Nghiêm Dặc đi lên núi.

Trước khi biến cố ập đến, hàng năm cứ vào kỳ nghỉ hè và nghỉ đông anh lại bị cha tống vào doanh trại quân đội để huấn luyện, kỹ năng sinh tôn nơi dã ngoại tốt hơn so với người nông thôn. Người nông thôn không dám vào núi, nhưng anh dám.

Một đêm nay, anh thu hoạch được một con gà rừng, một con thỏ béo mập.

Anh bện một cái lồng, nhốt gà rừng và thỏ vào đó, nửa đêm đưa đến cổng nhà Tiểu Ngọc.

Anh gõ cửa, sau đó trốn phía sau cây đại thụ, nghe thấy tiếng mắng chửi của bác dâu cả nhà Tiểu Ngọc. Tiểu Ngọc đi ra không thấy ai, cúi đầu nhìn thấy thỏ và gà rừng bị nhốt trong lồng.

Bác dâu cả cũng đi ra nhìn, thấy gà rừng và thỏ, bà ta lập tức ngậm miệng không mắng chửi người nữa, cười híp mắt bảo ngày mai sẽ có canh gà rừng và thịt thỏ kho ăn.

Còn nói bình thường Tiểu Ngọc hay giúp dân làng, cũng không biết là ai mang thỏ và gà rừng tới nhà cảm ơn.

Nghiêm Dặc xoay người rời đi, anh nghĩ, liệu Tiểu Ngọc có biết thỏ và gà rừng là do anh đưa tới không?

Ngày hôm sau, lúc anh gặm bánh bột ngô ở mỏ đá, Tiểu Ngọc lại tới đưa cơm cho anh.

Một bát canh gà rừng hầm nấm, một bát thịt thỏ kho, còn cả một bát cơm trắng dẻo thơm.

Tiểu Ngọc còn nói: "Anh Nghiêm Dặc, lần sau lúc anh đưa đồ tới, anh có thể xử lý nguyên liệu nấu ăn giúp em được không, trên thớt của em chưa từng xuất hiện nguyên liệu nấu ăn sống bao giỜ."

Nghiêm Dặc đỏ mặt, hóa ra là Tiểu Ngọc biết anh đưa tới. Thực ra, cô có thể nhờ ông Tạ xử lý giúp, nhưng cô cố tình nói vậy, là để anh biết kỳ thực cô biết thỏ và gà rừng kia là anh đưa qua.

Canh gà rừng hầm nấm rất ngon, thịt thỏ kho cũng rất đưa cơm, Nghiêm Dặc không chịu ăn, muốn mang về cho cha.

Tạ Tiểu Ngọc cười nói: "Anh ăn đi, em đã đưa một phần qua chỗ bác Nghiêm rồi."

Thoáng cái anh đã làm việc ở mỏ đá được ba năm, biến cố xảy ra quá đột ngột, lão trưởng thôn đổ bệnh, kéo dài nửa tháng rồi cũng đến lúc hấp hối, cha ruột Tiểu Ngọc vẫn không trở về.

Trong khoảng thời gian đó, cha bầu bạn bên người lão trưởng thôn, cũng không biết hai người nói gì.

Lão trưởng thôn dặn dò chuyện hậu sự, sau đó nói muốn trò chuyện riêng với anh.

Nghiêm Dặc quỳ xuống trước giường bệnh của lão trưởng thôn, ba năm nay may nhờ có lão trưởng thôn chăm sóc, anh và cha mới có thể sống an ổn ở trong thôn, Tỉnh Tinh cũng bình an vô sự lên năm tuổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK