Mai Tử Cầm cố bình tĩnh lại, nặn ra nụ cười mỉm hỏi: "Sao cô lại giấu tôi chuyện thích chủ biên Tống?"
"Tại tôi xấu hổ mà."
"Vậy chủ biên Tống có chấp nhận không?"
Tiên Hiểu Ngải ngượng ngùng gật đầu: "Anh ấy nói cứ tìm hiểu nhau một thời gian trước đã, nếu thích hợp sẽ tính đến chuyện lâu dài, bàn chuyện đính hôn với kết hôn."
Như vậy là bằng lòng rồi, còn lại chỉ là vấn đề thời gian.
Mai Tử Cầm thầm cảm thấy tay chân lạnh toát, cô ta có cố gắng hơn nữa cũng không thể sánh bằng Tiền Hiểu Ngải có một người cha tốt.
Giữa thiên kim nhà tổng biên tập, và một người không có núi dựa như cô ta, đoán chắc Tống Hạnh Hoa sẽ không do dự lựa chọn làm con rể tốt nhà tổng biên tập.....
Sau khi đính hôn xong, Hứa Xương lại càng lo lắng cho Nghiêm Dặc hơn. Trong bữa tiệc đính hôn, anh ấy cố tình kéo Nghiêm Dặc qua, nhưng Tiểu Ngọc không thèm nói chuyện với anh, làm anh ấy cũng buồn thay cho người anh em tốt.
Anh ấy đi tới nhà khách tìm người anh em tốt, quả nhiên anh lại nằm ngủ. Hứa Xương chưa từng thấy Nghiêm Dặc sa sút như thế này bao giờ.
Anh ấy kín đáo đưa tiền lương mới được nhận tháng này cho Nghiêm Dặc: "Anh cứ cầm dùng tạm đi"
Nghiêm Dặc đẩy tiền trở về không nhận: "Hiện tại đã khác với trước rồi, cậu giờ đã có đối tượng, phải tiết kiệm để cưới vợ."
"Em đã nói qua với Thư Phương rồi, anh cứ cầm đi"
Hứa Xương có thể tìm được đối tượng, đều là nhờ có Tạ Tiểu Ngọc ở giữa làm trung gian. Anh ấy lo lắng Nghiêm Dặc, hôn lễ của anh diễn ra trước anh ấy, vậy mà bây giờ hai người đang chiến tranh lạnh, đừng nói là chờ tới khi anh ấy và Thư Phương kết hôn, anh và Tiểu Ngọc vẫn còn xích mích với nhau?
Tin tức bán đồ cổ đã được tung ra ngoài, mà hai tháng nay không có động tĩnh gì, anh ấy muốn khuyên Nghiêm Dặc đi đến cầu Thạch Bàn làm đầu cơ trục lợi, anh lại nói là mình không thể buông mặt xuống.
Còn nói là nếu gặp bạn học cũ hoặc là người nhà của bạn học cũ thì sẽ rất mất thể diện.
Haizz, thể diện cũng không thể mài ra làm cơm ăn, vậy ra là Tiểu Ngọc muốn mài mòn cái tính sĩ diện hão của anh à?
Hứa Xương thở dài nói: "Mẹ em bảo anh về nhà ăn cơm, đừng suốt ngày ăn ở bên ngoài nữa, anh xem anh kìa, suốt ngày ăn mỳ, chẳng mấy nữa cơ thể anh sẽ không chịu nổi đau."
Nhà mà Hứa Xương nói tới, đương nhiên là nhà anh ấy, Tiểu Ngọc từng nói nếu Nghiêm Dặc không kiếm ra tiền, không tìm được việc làm, sẽ không để anh về nhà.
Kỳ thực tuần nào Nghiêm Dặc cũng được ăn thịt kho, Tiểu Ngọc thương anh ăn uống kham khổ, cứ đến cuối tuần là lại giả vờ tới nhà khách cãi nhau với anh, sau đó lén lút đưa thịt kho tới.
Hôm nay là cuối tuần, lát nữa Tiểu Ngọc sẽ tới, anh nói với Hứa Xương: "Hôm nay đối tượng của cậu trở về đúng không, cậu mau đi đón cô ấy đi, đừng trì hoãn thời gian ở chỗ anh."
Đừng trì hoãn thời gian anh gặp Tiểu Ngọc...
Hứa Xương nhìn xuống trên tường treo lịch, hai tháng qua thật nhanh.
Nghiêm Dặc chán nản ở nhà khách hai tháng, Thư Phương cũng học tập ở Bắc Kinh hai tháng, cô ấy gọi điện thoại thông báo hôm nay trở về, mẹ anh nói sẽ làm đồ ăn ngon, dặn anh ấy đón Thư Phương về nhà ăn cơm.
"Được, vậy em đi đây, anh cứ cầm tiền đi, đừng cảm thấy gánh nặng tâm lý." "Anh biết rồi, cậu mau đi đi, đừng để đối tượng của cậu phải chờ. "
Thực ra, Nghiêm Dặc không động vào số tiền Hứa Xương đưa cho, trên người anh vẫn còn tiền Tiểu Ngọc đưa cho, để khiến nghi phạm tin tưởng, anh từ chối nhận tiền Hứa Xương đưa cho mấy lần rồi nhận lấy.
Không bao lâu sau, Tạ Tiểu Ngọc đi tới nhà khách, lễ tân nhà khách đã qua quen mặt cô, tuần nào cũng tới đây cãi nhau với đối tượng, đúng là tạo nghiệt mà.
"Đồng chí Tạ, cô đừng tiếp tục ép đối tượng của cô nữa, anh ấy cũng rất đáng thương."
Tạ Tiểu Ngọc thầm cảm thấy bất đắc dĩ, cô biết, nên tuần nào cô cũng lén đưa thịt kho tới.
Nhưng ngoài miệng lại nói: "Người sống trên đời chẳng ai dễ dàng cả, một mình tôi đi làm nuôi ba đứa bé, tại sao không thấy ai thương tôi?"
Nói xong, cô đi lên phòng, gõ cửa phòng của Nghiêm Dặc, kể từ khi móc nối quan hệ với anh gầy, Nghiêm Dặc chuyển sang ở phòng đơn.
Nghiêm Dặc mở cửa cho Tạ Tiểu Ngọc đi vào, bình tĩnh nhìn cô cười.
Tạ Tiểu Ngọc mở hộp cơm mình mang tới ra, phía dưới là lớp cơm gạo tẻ, phía trên là lớp thịt kho tàu màu cánh gián cực kỳ bắt mắt, nước thịt thấm vào trong hạt cơm, hương thơm mê người.
Cô thở dài nói: "Anh mau ăn đi."