Tạ Tiểu Ngọc gật đầu, nhìn vào đồng hồ đeo tay, còn mấy tiếng nữa cô mới phải đi làm ca đêm. Vì vậy, cô và Dư Thư Phương lại đi đến nhà Thẩm Đại Hà....
Thẩm Đại Hà xin lãnh đạo xưởng nghỉ nửa ngày, dẫn hai vị phóng viên đi tới khu nhà ở gia đình của nhà máy dệt. Trên đường đi, anh ta hãnh diện khoe khoang với hàng xóm xung quanh.
"Đây là phóng viên tờ báo chiều, đến đưa tin nhà tôi được tiên tiến, tháng sau tôi sẽ được bình bầu tiên tiến ở trong xưởng!"
Mọi người đều cười giả lả chúc mừng mấy câu, dù sao các thím các bác cũng không dám mắng chửi ngay trước mặt phóng viên, sợ bị lên báo vì ghen tị mắng chửi người, như vậy sẽ rất mất mặt.
Thẩm Đại Hà bảo Tạ Tiểu Ngọc và Dư Thư Phương đứng ở dưới sân chờ một lúc: "Trong nhà hơi bừa bộn, để tôi đi lên dọn dẹp đã, hai vị phóng viên chờ một lát."
Dư Thư Phương cứ cảm thấy Thẩm Đại Hà này là kẻ tiểu nhân đắc chí, cô ấy nói: "Tiểu Ngọc, chúng ta đưa tin không thể viết bừa được, chờ điều tra rõ ràng rồi chúng ta đưa tin nhé?"
Tạ Tiểu Ngọc cũng có ý này, nhưng cô không phải là phóng viên của tòa soạn báo, không làm chủ được: " Chờ lát nữa đi lên xem tình hình thế nào."
Dư Thư Phương vui mừng nói: "May mà hôm nay tôi xin đổi tới đây, chứ nếu là Mai Tử Cầm tới, cô ta chắc chắn sẽ khen lên tận trời, chọn tin tức người ta muốn xem nhất."
Xét cho cùng, mọi người đều thích nghe những tin tức như như người tốt nhận được hồi báo, nhưng nếu Thẩm Đại Hà không phải là người tốt thì sao?
Vợ của Thẩm Đại Hà thất nghiệp ở nhà, hôm nay là ngày mười lăm tháng giêng, đứa trẻ còn chưa đi học, ở nhà nặn bánh trôi giúp cô ấy.
Hai mẹ con nhìn thấy Thẩm Đại Hà trở về trước giờ tan tâm, đều giật mình sợ hãi.
Nhưng hôm nay Thẩm Đại Hà không đánh người, mà hung tợn uy hiếp: " Chờ lát nữa phóng viên đi lên phỏng vấn, thằng nhóc con mày không được nói lung tung, phải nói ông đây rất tốt với mày, còn phải nói cha ruột mày muốn dẫn mày ra nước ngoài hưởng phúc, có nghe không?"
Sau đó, ông ta lại nói với Tiếu Văn Cúc: "Đừng có khóc sướt mướt nữa, đưa thằng này đi, lại nhận nuôi một đứa khác là được, ông đây không chê cô không thể sinh đã là tốt lắm rồi, còn khóc lóc cái gì, đừng có khóc làm cho tài khí của ông đây chạy mất."
Sau khi căn đặn xong, Thẩm Đại Hà thay đổi bộ mặt tươi cười, mời Tạ Tiểu Ngọc và Dư Thư Phương đến nhà, giới thiệu vợ và con trai với hai người bọn họ.
"Thằng quỷ con đòi nợ này ốm yếu nhiều bệnh, ông đây.. tiền lương của tôi đều đổ hết ở trên người nó, đã vậy đám hàng xóm xung quanh còn tung tin đồn nói tôi đối xử không tốt với con, đúng là vô lý”
Anh ta xoa xoa đầu con trai, cười híp mắt hỏi: "Con trai, con mau nói cho hai chị gái phóng viên này biết đi, cha có tốt với con không."
Bé trai lớn cỡ Cá Lớn Cá Nhỏ, run lẩy bẩy nói: " Được... Tốt "
Chỉ cần nói theo những lời cha căn dặn, hôm nay cha sẽ không đánh người, cha nói như vậy.
Dư Thư Phương cũng nhìn ra được là bé trai đang sợ hãi, không đành lòng: " Bạn nhỏ đừng sợ, em cho chị biết tên em là gì đi?"
"Thẩm... Thẩm Diệp Hoài."
Thẩm Đại Hà vỗ vào trên đầu con trai: "Ngu xuẩn, ông đã nói với mày rồi còn gì, cha ruột của mày họ Hạ, bây giờ mày tên là Hạ Diệp Hoài."
Một cái họ này có giá mấy chục nghìn đồng đấy, gia đình nhà Hoa kiều kia rất giàu có, nghe nói tài sản của bọn họ ở nước ngoài phải lên tới mấy triệu đồng, anh ta nghĩ cũng không dám tưởng tượng ra. "Hạ... em tên là Hạ Diệp Hoài."
Tạ Tiểu Ngọc không nói lên lời.
Cô từng gặp cậu bé này ở thế giới song song kia. Lúc Cá Lớn Cá Nhỏ học trung học phổ thông, Hạ Diệp Hoài trở về nước, tình cờ học cùng một trường với Cá Lớn Cá Nhỏ. Đặc biệt là, cậu ấy trở thành kẻ thù không đội trời chung với Cá Nhỏ, bọn họ đấu với nhau từ khi học trung học phổ thông cho đến lớn.
Tạ Tiểu Ngọc còn thắc mắc, tại sao Hạ Diệp Hoài có thù lớn với Cá Nhỏ.
Sau đó, cô được nghe kể về một phần trải nghiệm của Hạ Diệp Hoài ở nước ngoài.
Nghe nói, cậu ấy chỉ là đứa con riêng bị cha cậu ấy để lại trong nước trước khi ra nước ngoài, mười năm sau cha cậu ấy tìm trở về, là để chữa bệnh cho con gái sinh đôi ở nước ngoài.
Sau khi đưa cậu ấy ra nước ngoài, không hiểu tại sao cha cậu ấy đột nhiên không cần cậu ấy nữa, một đứa trẻ hơn mười tuổi bị vứt bỏ lưu lạc nơi đầu đường ở nơi xứ người.
Những gì Hạ Diệp Hoài phải chịu đựng không phải là điều người thường có thể tưởng tượng được.