Sau khi phát hiện ra điều bí mật này, Tiền Hiểu Ngải không vạch trần ngay lập tức, mà đi nói chuyện với cha mình.
Cha cô ta vẫn luôn phản đối chuyện cô ta và Tống Hạnh Hoa quen nhau, cô ta hỏi cha mình, nếu Tống Hạnh Hoa không chê cô ta đột nhiên mập lên, sẵn lòng đính hôn với cô ta, liệu cha cô ta có còn phản đối nữa không?
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, cô ta mới đi tìm Tống Hạnh Hoa, thử nói ra lời chia tay để thăm dò, nhưng Tống Hạnh Hoa đã đưa ra một câu trả lời hoàn hảo.
Tiền Hiểu Ngải bật cười vui vẻ, nói chân tướng cho Tống Hạnh Hoa biết "Là Mai Tử Cầm bỏ đồ vào trong trà của em, làm hại em mập lên hai mươi cân trong vòng hai tháng. Thư Phương có thể giảm cân được, em chắc chắn cũng sẽ giảm cân được."
Tống Hạnh Hoa vội vàng an ủi cô ta: "Ôi trời ơi, không ngờ Mai Tử Cầm lại có tâm cơ nặng đến vậy, sau này em kết bạn nhớ phải cẩn thận, đừng bị người có be ngoài đáng thương lừa dối một cách dễ dàng."
Tiền Hiểu Ngải ngắt lời của anh ta: "Chẳng phải anh cũng ngốc như vậy hay sao, thông cảm cho những gì Mai Tử Cầm từng gặp phải, còn luôn quan tâm đến cô ta, sau này anh không được làm vậy nữa, không chỉ cô ta, cô gái khác cũng không được."
Tống Hạnh Hoa bảo đảm nói: "Sau thiệt thòi lần này, về sau anh sẽ chỉ tốt với một mình em thôi. Nhưng em không có chứng cứ cô ta bỏ đồ vào trong nước trà của em, nên em đừng dùng lý do này để làm ầm lên, nếu không người khác sẽ nói em y vào thân phận con gái của tổng biên tập để bắt nạt người ta, anh sẽ tìm một lý do đuổi cô ta."
Tiên Hiểu Ngải cảm thấy Tống Hạnh Hoa suy tính rất chu đáo, cô ta phẫn hận nói: "Em có thể không nói, nhưng em nhất định phải xả được cục tức này ra, anh đừng có xía vào, em tự có cách."...
Sau khi thú nhận nỗi lòng của mình ra với Tống Hạnh Hoa, Tiền Hiểu Ngải cảm thấy tâm trạng của mình tốt hơn rất nhiều. Lúc cô ta đi ra ngoài, Mai Tử Cầm nói với cô ta: "Hiểu Ngải, cô nhìn Thư Phương kìa, giờ cô ta gầy đi nhìn còn xinh đẹp hơn so với hai năm trước, cô mau hỏi cô ta có bí quyết gì đi"
Dư Thư Phương thầm cười khẩy trong lòng, viết một tờ giấy nhỏ ném cho Tạ Tiểu Ngọc.
Tạ Tiểu Ngọc mở tờ giấy ra nhìn, Thư Phương nói lát nữa se có kịch hay để xem, cô ấy đã bắt đầu quạt gió thổi lửa, xúc tiến vở kịch này từ hồi còn đang học tập ở Bắc Kinh.
Thư Phương cũng từng tâm sự với Tạ Tiểu Ngọc và Hứa Xương, cô ấy nhất định phải trả cái thù này, chứ Dư Thư Phương cô ấy không thể nào làm được loại chuyện lấy đức báo oán.
Tạ Tiểu Ngọc vo viên tờ giấy rồi nhét vào trong túi, cùng Dư Thư Phương lui về phía sau mấy bước, sợ lát nữa bên kia đánh nhau sẽ làm ngộ thương hai người bọn họ.
Tiên Hiểu Ngải lạnh mặt đặt mạnh ly trà lên mặt bàn trước mặt Mai Tử Cầm, chất vấn cô ta: "Tử Cầm, tôi vẫn luôn coi cô là người bạn thân nhất, tại sao cô lại lén cho đồ vào trong ly trà của tôi, cô muối hại tôi à?"
Mai Tử Cầm ấm ức nói: "Hiểu Ngải, tại sao cô lại bôi nhọ danh dự của tôi, chúng ta là bạn tốt cơ mà, tôi không có lý do gì để làm vậy cả, chắc chắn là cô nghĩ sai rồi."
"Chính mắt tôi nhìn thấy cô bỏ đồ vào, nếu không phải là chính mắt nhìn thấy, tôi còn không đám tin là người bạn thân nhất của tôi sẽ làm hại tôi."
Mai Tử Cầm cố gắng biện giải cho mình, hai người lời qua tiếng lại với nhau, gây ồn ào thu hút sự chú ý của những đồng nghiệp khác trong tòa soạn báo.
Tiên Hiểu Ngải căm hận nói: "Được, nếu cô khăng khăng nói mình không bỏ đồ vào, vậy cô chứng minh cho mọi người xem đi, cô uống một ngụm trà này đi, uống đi."
Mai Tử Cầm rất tức giận, để chứng minh cho sự trong sạch của mình, cô ta đành phải cầm ly lên uống một ngụm.
Vừa uống vào miệng cô ta đã nhận ra không ổn, trong nước trà này có vị lạc, cô ta bị dị ứng lạc, Tiền Hiểu Ngải cũng bị dị ứng lạc, đây cũng là một trong những lý do khiến hai bọn họ là tri kỷ của nhau.
Cô ta lập tức muốn phun ra, Tiền Hiểu Ngải không cho cô ta cơ hội, che lấy miệng cô ta, nói: "Cô nhổ cái gì mà nhổ, nếu trong lòng không có quỷ thì cô uống đi, cô không uống là muốn thừa nhận cô hại tôi à, tại sao!”
Tiên Hiểu Ngải kích động đổ nửa ly nước trà pha bột lạc vào trong miệng của Mai Tử Cầm, trong lòng mới thấy sảng khoái.