Tiết Diệu Mạnh hét ầm lên như con heo bị chọc tiết: "Mẹ ơi, chân con bị đá gãy rồi..."
Lữ Thu Mai hét ầm lên gọi cảnh sát, yêu cầu Tống Liêm phải bắt Nghiêm Dặc lại.
"Hung thủ, cậu ta là hung thủ đánh người, mọi người đều nhìn thay rồi đấy, tôi muốn báo cảnh sát, cảnh sát các anh mau nhốt cậu ta đến chết đi!"
Tạ Tiểu Ngọc nghiêm mặt lại, âm trầm đe dọa Lữ Thu Mai: "Nếu bà dám động vào anh tôi, tôi sẽ tố cáo con trai bà đùa bỡn lưu manh với tôi."
"Cô không biết xấu hổ hả Tạ Tiểu Ngọc?"
Lữ Thu Mai đã sắp tức giận đến hộc máu rồi, bà ta chưa từng thấy con tiểu tiện nhân nào không biết quý trọng thanh danh của mình như vậy.
Tạ Tiểu Ngọc bật cười nói: "Thanh danh nào quan trọng bằng anh tôi, nếu bà dám báo cảnh sát hoặc là đi tới trường học quấy rầy anh tôi, tôi sẽ lập tức tới cục công an tìm bác Tống, tố cáo con trai bà đùa bỡn lưu manh với tôi, tất cả mọi người có mặt ở đây ngày hôm nay đều làm chứng cho tôi, bà không sợ con trai mình ngồi tù thì cứ thử xem."
Lữ Thu Mai sợ hãi không dám làm gì, chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo, trong lòng càng hận chết nhà Quý Hương Hàn tự ý quyết định hơn...
Tạ Tiểu Ngọc và cặp song sinh đi theo xe của Quý Tuân. Lúc đi, ông Qúy nói với Tạ Đông Hải: "Cậu nghỉ mấy ngày đi, giải quyết cho xong chuyện trong nhà rồi hãy đi làm."
Tạ Đông Hải chợt lạnh cả lòng: "Nhưng mấy ngày nay đang bầu chọn lãnh đạo..."
Ông Qúy nói: "Cậu vẫn còn trẻ, gấp cái gì, chờ lần tới đi."
Nghe thấy vậy, trái tim của Tạ Đông Hải lập tức rơi vào đáy cốc, đã vậy còn phải cẩn thận tiễn bọn họ đi.
Chờ lúc tất cả mọi người giải tán, Quý Thục Cầm khóc sướt mướt nói: "Đông Hải, ông nhất định phải đi tìm nhà họ Tiết nói chuyện nhà chị họ tôi."
"Tôi không quản được."
Tạ Đông Hải uể oải nói: "Quý Thục Cầm, bà về hưu non đi."
"Về hưu non?"
Quý Thục Cầm cũng mới bốn mươi tuổi: "Ngay khi Trương Xuân Ni thăng chức chuyển đi, tôi sẽ được thăng chức."
Tạ Đông Hải không cho bà ta có cơ hội thương lượng: "Sự nghiệp của bà quan trọng hay là sự nghiệp của tôi quan trọng, nếu bà không về hưu non, vậy đừng trách tôi li dị vạch rõ giới hạn với bà."
Quý Thục Cầm chán nản trở về nhà, căn nhà mới đây thôi còn ầm T1, giờ chỉ còn lại hai người bà ta và Quý Hương Hàn.
Bà ta tiếc hận nói: "Cháu tự làm ra chuyện gì vậy, dì sắp trở thành đoàn trưởng đoàn văn công rồi, đến lúc đó dì nhất định có thể giúp cháu vào đoàn. Giờ thì hay rồi, Tạ Đông Hải muốn dì về hưu non, nếu không sẽ ly dị với dì, ông ta cũng sẽ không quản hôn sự của cháu với nhà họ Tiết đâu."
Quý Hương Hàn vốn đang chán nản, quyết định sẽ ăn vạ nhà họ Tiết, cho dù Tiết Diệu Mạnh là tên cặn bã, nhưng nhà họ Tiết rất giàu.
Giờ đột nhiên nghe thấy dì mình nói kỳ thực mình không cần làm chuyện phí công vô ích kia, mình có thể danh chính ngôn thuận vào đoàn văn công, chỉ là phải chờ lâu hơi mà thôi, nhưng tất cả những chuyện này đều đã bay theo gió vì Quý Thục Cầm không nói cho cô ta biết.
Lúc này, cô ta cảm thấy mình như vừa nghe thấy sấm sét giữa trời quang, đột nhiên lao về phía Quý Thục Cầm cào mặt bà ta như phát điên.
"Dì có thể làm đoàn trưởng đoàn văn công, tại sao lại không sớm nói cho cháu biết..."
Quý Thục Cầm ôm bên mặt bị cào, không dám tin nhìn cháu ngoại mình: "Cháu nổi điên cái gì, cháu và mẹ cháu tự quyết định có nói cho dì biết đâu, tại sao bây giờ lại quay sang trách dì?" Quý Hương Hàn lạnh lùng nhìn Quý Thục Cầm, nhìn mẹ ruột của cô.
Để tái hôn với Tạ Đông Hải, hai người bọn họ ước định đều không mang theo con riêng của mình, Tạ Đông Hải đưa Tạ Tiểu Ngọc trở về quê, Quý Thục Cầm đưa cô ta qua kế cho nhà dì.
Bởi vì Tạ Đông Hải và Quý Thục Cầm đều muốn sinh con trai, vì muốn con trai, bọn họ đều cảm thấy con gái chướng mắt, không xứng ở trong căn nhà ấm áp được bọn họ xây dựng lại kia.
Cô ta châm chọc nói: "Dì và Tạ Đông Hải tái hôn với nhau, vẫn luôn muốn sinh con trai, nhưng dì có biết tại sao mãi mà mình vẫn không sinh được không?"
Quý Thục Cầm không hiểu gì hỏi: "Chẳng lẽ cháu biết?"
Quý Hương Hàn bật cười ha ha: "Đó là vì Tiêu Lai Phượng đã cho dì phẫu thuật triệt sản vào năm di sinh non, như vậy dì mới có thể toàn tâm toàn ý hỗ trợ cháu, hỗ trợ nhà mẹ đẻ."
"Nhưng bây giờ dì đã vô dụng rồi, cháu hận dì!"
"Con tiểu tiện nhân kia, sao cháu không nói sớm!"
Quý Thục Cầm đã hoàn toàn mất hết hy vọng sau khi biết được chân tướng, bà ta vung tay lên tát Quý Hương Hàn thật mạnh....