Thẩm Đại Hà cũng có ý định đó, nhưng anh ta đã bị gãy chân phải dưỡng thương, hơn nữa anh ta cũng không biết Tiếu Văn Cúc đã đi đâu, không biết nên đi đâu tìm vợ cũ.
Nhà họ Thẩm nhất thời trở thành trò cười, còn muốn cưới con gái chưa chồng à, đến tiền thuốc men anh ta còn không trả nổi.
Lúc Dư Thư Phương viết về phần tiếp theo của câu chuyện này, cô ấy còn cảm khái nói với Tạ Tiểu Ngọc, cũng may lúc đó bọn họ đao sắc chém loạn ma, giúp Tiếu Văn Cúc ly dị cầm tiền rời di lại kịp thời đến nơi Thẩm Đại Hà không tìm được.
Thoáng cái đã đến tháng ba, Nghiêm Dặc đi tới bưu điện gọi điện thoại quốc tế mấy lần, trao đổi với ông ngoại của cô bé anh từng cứu lúc trước.
Mọi chuyện trên đời này có đôi khi rất tình cờ.
Ông ngoại của cô bé kia là bác cả của Hạ Lệ Văn, lúc trước Hạ Lệ Văn ra nước ngoài để nhờ cậy người bác này.
Sau đó bác cả không thích nhân phẩm của Hạ Lệ Văn, đuổi anh ta ra khỏi cửa, anh ta cũng biết luồn cúi, cưới con gái duy nhất của một doanh nhân Hoa kiều giàu có, đến ở rể nhà người ta. Trong lần nói chuyện điện thoại gần đây nhất, nghe Hạ lão tiên sinh nói, Thẩm Diệp Hoài được đưa đi giám định quan hệ huyết thống, phát hiện ra không phải là con trai của Hạ Lệ Văn.
Hạ Lệ Văn cực kỳ tức giận, lập tức lái xe bỏ rơi Tiểu Hoài trên con đường cách đó mấy trăm cây số.
Nếu không có Nghiêm Dặc và Tạ Tiểu Ngọc gọi điện thoại quốc tế tìm người hỗ trợ trông chừng, vậy hành động của Hạ Lệ Văn không khác nào là ép chết đứa bé kia cho hả giận.
Cũng may Hạ lão tiên sinh đã sớm có chuẩn bị, sắp xếp người đón Tiểu Hoài về nhà ông ấy, cũng nhận nuôi Tiểu Hoài làm cháu trai, cam kết qua mấy năm nữa tình hình trong nước ổn định, ông ấy sẽ đưa cậu bé trở về nước đoàn tụ với mẹ nuôi.
Tiểu Hoài coi như là định cư ở nước ngoài, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, Tiểu Hoài sẽ trở về nước học trung học phổ thông, trùng hợp là bạn học của Cá Lớn Cá Nhỏ.
Chỉ là lần này, bọn họ sẽ không trở thành kẻ thù, không chừng còn có thể trở thành bạn tốt nữa.
Tạ Tiểu Ngọc viết thư, kể cho Tiếu Văn Cúc biết chuyện nhà họ Thẩm gặp báo ứng, còn cả những gì Tiểu Hoài đã trải qua ở nước ngoài.
Còn nói cho cô ấy biết, Tiểu Hoài đang ở nhà Hạ lão tiên sinh ở nước ngoài, cô từng gọi điện thoại quốc tế nói chuyện với Tiểu Hoài, Tiểu Hoài dặn mẹ phải sống tốt, cậu ấy nhất định sẽ trở lại tìm cô ay
Dao này tối nào Nghiêm Dặc cũng trở ve nhà, không trở về ký túc xá. Tạ Tiểu Ngọc thắc mắc hỏi: "Anh Nghiêm Dặc, mấy buổi tối nay anh không trở về phòng ký túc xá có sao không?"
"Không sao, anh đã xin nhà trường nghỉ rồi."
Nghiêm Dặc đếm ngày trên lịch, Tạ Tiểu Ngọc cười nói: "Còn khoảng ba trăm ngày nữa là chuẩn bị kết hôn rồi."
"Lâu đến vậy cơ à?"
Tạ Tiểu Ngọc: "Chẳng lễ anh ngại quá lâu?"
Cô thật sự cảm thấy rất nhanh, công việc ở tòa soạn báo rất bận rộn, làm cô có cảm giác một tháng này trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc mà đến cuối năm. Đến hai mươi sáu tháng chạp, cô và Nghiêm Dặc sẽ kết hôn.
Nghiêm Dặc như có lời muốn nói, phải chờ tới khi món cuối cùng được đưa ra, anh mới nhìn Tạ Tiểu Ngọc
Ngọn lửa màu cam nhún nhảy trong bếp, phản chiếu lên khuông mặt đẹp trai của Nghiêm Dặc.
Nghiêm Dặc nói: "Tiểu Ngọc, anh được chọn đi nằm vùng, yêu cầu duy nhất của anh là nói cho em biết anh đi đi nằm vùng, chứ không phải là bị kích thích rồi dần trở thành người xấu."
Nghiêm Dặc học đại học công an, bị chọn đi nằm vùng là chuyện có thể xảy ra, trừ khi anh nghỉ học, còn không sẽ không thể từ chối được.
Tạ Tiểu Ngọc đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý cho những việc thế này, anh họ cô là quân nhân, phải thực hiện nhiệm vụ do tổ chức sắp xếp.
Một khi lựa chọn đối tượng là công an, cô cũng phải ủng hộ anh.
Làm điệp viên nằm vùng chắc chắn sẽ có nguy hiểm, Tạ Tiểu Ngọc rất lo lắng cho anh, nhưng cô không thể giúp được gì, vậy nên chỉ có thể nỗ lực không kéo chân sau của anh.
Cô hỏi: "Vậy em phải hợp tác với anh như thế nào?"
Nghiêm Dặc mím môi cười, anh biết ngay là Tiểu Ngọc sẽ không phản đối.
Vốn dĩ cấp trên không đồng ý để Tạ Tiểu Ngọc biết, nhưng Nghiêm Dặc giải thích, nhiệm vụ nằm vùng này rất đặc thù, anh có thể gặp gỡ Tiểu Ngọc, để Tiểu Ngọc biết, rồi cô phối hợp với anh sẽ có hiệu quả tốt hơn.
Tống Liêm dẫn đội, anh cũng đứng ra bảo đảm, nói Tạ Tiểu Ngọc có diễn xuất rất tốt, nói cô chắc chắn có thể giấu giếm được.
Sau khi cân nhắc, cấp trên quyết định đồng ý.