Tạ Tiểu Ngọc: "Sườn này là bà Lâm biếu."
"À, bà ấy biếu nên chị không muốn ăn à, vậy tại sao chị lại làm cho chúng em ăn?”
"Không được lãng phí lương thực."
Tạ Tiểu Ngọc đem miếng sườn đó gắp cho Tỉnh Tinh, cô nói: "Cũng không hẳn như vậy, chị cảm thấy mẹ của Trịnh Tiểu Tiền âm thầm hi sinh nhiều như vậy, kết quả không ai hiểu cho cô ấy."
Cá Nhỏ tỏ vẻ trầm tư, ngày hôm sau sau khi đến trường học, vừa khéo gặp Trịnh Tiểu Tiền đang chuyển sang nhà mới: "Mình phải chuyển đến nhà nhà của ba mình ở đơn vị mới, sau này mời các cậu tới nhà mình chơi nhé."
Trịnh Tiểu Tiền mang ra mấy tập vở mới, tặng cho mấy người bạn đã từng đối xử dịu dàng, ấm áp với cô bé, nói: "Đây là vở bài tập, mình đã viết địa chỉ mới của nhà mình, mình tặng cho các cậu."
Cá Nhỏ nghĩ, cậu bé không có vở mới để tặng lại, cậu nói: "Vậy thì thế này, mình tặng cậu mấy câu xem như đáp lễ nhé."
Trịnh Tiểu Tiền:... Có thể tặng quà như vậy sao?
"Thế cậu nói đi."
Cá Nhỏ đáp: "Thực ra, mẹ của cậu rất yêu cậu." "Cậu không được nhắc đến cô ta trước mặt mình, bà mình nói, cô ta là một người phụ nữ xấu xa, bà ta hại chân của bố mình tàn phế, mình hận cô ta."
Hận cô ấy sao?
Trong lòng Trịnh Tiểu Tiền cũng không xác định được, cô bé vẫn còn nhớ lúc nhỏ, mẹ của cô bé rất ấm áp, mua cho cô bé những chiếc váy xinh, tết cho cô bé những bím tóc xinh, nhưng từ khi mẹ tái giá, bà nội nói, không cho phép cô bé được nhớ tới mẹ nữa.
Cá Nhỏ nghĩ: "Mình và chị gái mình không cùng một ba, cậu biết điều này không?"
"Cả trường đều biết."
Đây đều là Lữ Thu Mai nói, muốn đã kích Cá Nhỏ và Cá Lớn, nhưng mà hai cậu bé đều không quan tâm.
Cá Nhỏ nói: "Lúc mẹ li hôn, không dẫn chị gái theo, chị nói rằng lúc còn nhỏ chị từng trách mẹ, sau đó ba của chị nói với chị rằng, mẹ đã để chị ấy lại cho ba là đang bảo vệ chị ấy, mẹ của cậu thực chất đang bảo vệ cậu, thật đấy, nhà của người xấu là mẹ cậu đi báo cảnh sát bắt."
"Còn nữa, hôm đó cái túi dì ấy gửi đến cũng không có độc, mình mang về nhà cho A Sài ăn, A Sài rất thích, còn cho cậu tiền nằm viện thực ra là mẹ cậu đưa tiền cho chị gái mình, nhờ chị gái mình đưa cho bà nội cậu, mình cảm thấy, mẹ cậu rất yêu cậu."
Trịnh Tiểu Tiền cúi đầu, cầm cành cây vẽ vẽ dưới đất, sau đó lại gạch bỏ lung tung.
Cá Nhỏ nhìn thấy cô bé viết ra hai chữ "mẹ" (trong tiếng Trung từ mẹ có 2 từ)
Cá Nhỏ sờ sờ đỉnh đầu của Trịnh Tiểu Tiền: "Được rồi được rồi, đừng buồn nữa, nếu như nghĩ không được thì cậu đợi lớn lên hẵng nghĩ."
Trịnh Tiểu Tiền: "Lục Thanh Ngạn, cậu sờ đầu mình?"
Cá Nhỏ: "Người ta an ủi cậu mà, chị mình an ủi mình cũng sờ đầu mình."
Trịnh Tiểu Tiền đứng dậy: "Cậu còn không cao bằng mình, cậu sờ đầu mình..."
Cá Nhỏ:......
Lúc Cá Lớn tìm thấy Cá Nhỏ, cậu đang gõ đầu vào tường "bang bang bang", Cá Lớn giật mình kinh ngạc: "Cá Nhỏ, em đã không đạt điểm thi rồi, còn đụng hỏng đầu mình thì làm thế nào?"
Cá Nhỏ quá ấm ức: "Anh, sáng nay em lén đút sữa bột cho A Sài ăn rồi."
"Sau đó thì sao?" Cá Lớn không hiểu: "Chị từng nói A Sài không ăn sữa bột, lần sau em đừng làm thế."
Cá Nhỏ cứng đầu muốn so đo với Cá Lớn: "Anh, em cảm thấy anh uống sữa bột, bắt đầu cao hơn một xíu rồi." Trong lòng Cá Lớn nghĩ có à, không phải bằng nhau à, nhưng cậu vẫn khuyên nhủ em: "vậy em uống sữa nghiêm túc vào."
Ngày hôm sau, Tạ Tiểu Ngọc phát hiện ra Cá Nhỏ không lén lút đút sữa cho A Sài nữa, còn nhìn vào cái cốc đo lường trong tay của cô, nhẹ giọng nói: "Chị, chị đừng lắc nữa, số lượng không đủ rồi kìa, không được ít hơn của anh trai."
Tạ Tiểu Ngọc:...
Cô hỏi Cá Lớn và Tinh Tinh: "Thằng bé sao vậy?"
Tinh Tinh uống hết phần sữa của mình, nói: "Anh Cá Nhỏ bị chị Tiểu Tiền chê thấp."
Tạ Tiểu Ngọc cười to, thì ra Cá Nhỏ cũng có điểm yếu....
Đến đêm đột ngột có mấy người bị thương được đưa đến phòng cấp cứu, có người trẻ tuổi trên mặt máu thịt bê bết, đã không còn hơi thở.
Ngày trước ở trung tâm y tế xã, từng gặp qua rất nhiều sinh lão bệnh tử, Tạ Tiểu Ngọc từ lâu được sư phụ rèn luyện đã quen, sẽ không cảm thấy sợ hãi.
Nhưng lần này không giống, nghe nói người anh kia hi sinh khi đang làm nhiệm vụ truy bắt bọn cướp.
"Ài, tuổi còn trẻ như vậy mà kết thù với ai kia chứ, trên người bị chém mười mấy đao, quá đáng thương.” "Người nhà nhìn thấy se đau lòng chết mất."
"Còn trẻ như vậy không biết đã kết hôn chưa?"
"Hy vọng rằng chưa kết hôn, không thì lại thêm một người phải đau lòng."