Nghiêm Dặc không ngờ lão trưởng thôn hỏi anh có thích cháu gái ông ấy không.
Anh vô thức hỏi là cháu gái nào?
Lão trưởng thôn có hai cô cháu gái, Tiểu Ngọc còn có một chị họ.
Lão trưởng thôn đang hấp hối cũng bị anh làm cho giận quá hóa cười, còn nói có thể là ai, là Tiểu Ngọc.
Nghiêm Dặc cúi thấp đầu, Tiểu Ngọc là cô gái xinh đẹp nhất vùng này, vừa đẹp người lại đẹp nết, tất cả trẻ con cảm lạnh lên cơn sốt ở trong thôn, đều từng được Tiểu Ngọc chăm sóc.
Các chàng trai chưa lập gia đình ở trong thôn này, có ai không thích Tiểu Ngọc chứ?
Nhưng hoàn cảnh hiện tại của Nghiêm Dặc còn kém hơn cả những hộ nghèo trong thôn, anh có tư cách gì nói thích cô chứ.
Nghiêm Dặc nói với lão trưởng thôn: "Thích."
Lão trưởng thôn nói: "Ông đã sống cả đời rồi, có chuyện gì cũng nhìn thấu được, rồi sẽ có ngày cha cháu được giải oan trở về thành phố, nếu có thể chờ đến ngày được giải oan, các cháu có thể dẫn cả Tiểu Ngọc trở ve thành phố được không? Con bé ã chăm sóc các cháu mấy năm, các cháu cũng trả lại con bé mấy năm. Ông chết rồi, không trông mong gì vào cha ruột con bé, cũng không trông mong gì vào bác cả, bác dâu cả của nó, chỉ đám nhờ cậy nhà các cháu thôi."
Nghiêm Dặc nghẹn ngào gật đầu đồng ý, còn nói sẽ bảo vệ cô cả đời.
Sau khi tiễn đưa lão trưởng thôn đi, Nghiêm Dặc hỏi cha, lão trưởng thôn nói gì với ông ấy.
Cha nói: "Lão trưởng thôn muốn gửi gắm Tiểu Ngọc cho nhà chúng ta, ông ấy nói không cần báo Ân, nếu các con cùng thích nhau, thì để Tiểu Ngọc làm vợ con, còn nếu không thích, cha sẽ nhận Tiểu Ngọc làm con gái."
Nghiêm Dặc đỏ bừng mặt lên.
Chưa đầy một năm sau khi lão trưởng thôn qua đời, dưới sự giúp đỡ của bác Tống, cha anh được giải oan trở về thành phố. Ngày nhận được tin tức này, Nghiêm Dặc cảm giác như bước chân nâng nâng, bị đội trưởng đội sản xuất kéo ra khỏi mỏ đá.
Đội trưởng đội sản xuất nói, người bên quân đội cử xe tới đón bọn họ.
Trên đường đi, Nghiêm Dặc chỉ suy nghĩ một chuyện, hôm nay ca sẽ hỏi Tiểu Ngọc, hỏi Tiểu Ngọc muối cái gì?
Cô có bằng lòng làm vợ anh không?
Nghiêm Dặc dần đỏ bừng mặt lên. Anh chỉ dám đứng ở bên ngoài đám đông, lại nghe được giọng nói lanh lảnh của Tiểu Ngọc, vẫn dễ nghe êm tai giống nhau bốn năm trước.
Anh nghe thấy Tiểu Ngọc nói: "Cháu muốn làm em gái của Nghiêm Dặc."
Trước mắt Nghiêm Dặc tối sầm lại, suýt nữa đứng không vững ngã xuống.
Nghiêm Dặc cũng không biết mình lên xe thế nào.
Đã nói là vợ cơ mà, sao lại thành em gái.
Hơn nữa cha và Tinh Tinh đều đặc biệt ghét bỏ anh, đặc biệt là Tinh Tinh, cô bé tức giận muốn khóc: "Chị Tiểu Ngọc không thể làm chị dâu, thì làm chị gái em."
Nghiêm Dặc cảm thấy trái tim mình vỡ vụn, tâm trạng vui mừng vì cha được giải oan trở về thành phố cũng hoàn toàn tan biến.
Không ai để ý đến anh, anh tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt lại ngủ, đường trong thôn không dễ đi, chiếc xe xóc nảy không ngủ được, tâm tình của Nghiêm Dặc còn nặng nề hơn cả hồi bế em gái đi tới thôn Thanh Sơn.
Sau đó, cũng không hiểu tại sao anh không thể nào mở mắt ra nổi, anh biết rõ là mình đang nằm mo, nhưng không thể tỉnh lại.
Trong mộng, anh thấy Tiểu Ngọc bị một nhóm buôn người nhắm đến ở ga tàu An Dương, Tiểu Ngọc suýt nữa bị ke buôn người biết diễn xuất trong nhóm đó trói đi, cũng may là cô cơ trí, tìm cách thoát thân rồi chạy đi tìm cảnh sát ở ga tàu.
Nhưng Tiểu Ngọc nói muốn về Bình thành cơ mà, cô đi ga tàu An Dương chuyển tàu là muốn đi đâu?
"Đến ga rồi."
Nghiêm Dặc bị tiếng của cha đánh thức, anh nói với cha: "Cha ơi, cha dẫn em gái đi về trước đi, con muốn đi tìm Tiểu Ngọc."
Cha anh đưa cho anh một cuộn tiền và vé, bảo cảnh vệ cầm giấy tờ của anh đi vào ga tàu đăng ký giấy xuất hành tạm thời.
Sau đó, cha đuổi anh đi: "Còn ngây người cái gì, mau đi đi."
Nghiêm Dặc vừa đến ga tàu An Dương, đúng lúc nhìn thấy Tiểu Ngọc và kẻ buôn người kia tranh chấp với nhau, anh chạy mấy bước đi tới, bảo Tiểu Ngọc đi đến trạm gác gọi người, mình quật ngã kẻ người con buôn kia.
Sau khi trò chuyện mới biết, Tiểu Ngọc muốn đi Lương Châu đón em trai.
Nghiêm Dặc giúp cô mua vé tàu đi Lương Châu: "Anh chưa từng nghe thấy em còn có hai người em trai"
Tạ Tiểu Ngọc nói: "Em nằm mơ thấy."
Nghiêm Dặc: ".. Em hồ đồ quá rồi đấy, đi Lương Châu chỉ vì một giấc mơ, lỡ chẳng may ở Lương Châu không có em trai em thì sao?" Tiểu Ngọc nói không có sẽ trở lại, còn hỏi ngược lại anh là sao anh lại biết cô ở ga tàu An Dương. Nghiêm Dặc đành phải nói là mình cũng nằm mơ thấy. Tạ Tiểu Ngọc cười: "Được, em tin tưởng anh." Nghiêm Dặc không ngờ là Tiểu Ngọc lại tin vào giấc mộng của anh, trong khi anh không tin tưởng Tiểu Ngọc ngay, Nghiêm Dặc cảm thấy rất xấu hổ.