"Nó nói chúng ta cái gì?"
Hà Tú Phân có nhiều con trai, cũng nhiều cháu trai, nhưng Nghiêm Dặc là người không nghe lời nhất, phản nghịch nhất trong đó. Bà ta đoán, lời từ miệng đứa cháu phản nghịch nói ra đều không hay ho gì.
Tạ Tiểu Ngọc phớt lờ câu hỏi của lão hoa sen trắng, nhìn mấy người hàng xóm xung quanh, chạy đến trước mặt một bà cụ quý khí bức người, cảm động nói: "Bà chắc là bà Tiền phải không ạ?"
Bà Tiền:...
"Cô bé, sao cháu biết?"
Bà ấy vốn có ấn tượng đầu tiên rất tốt về Tạ Tiểu Ngọc, bởi vì cô bé này rất xinh đẹp, người xinh đẹp luôn đặc biệt khiến người thích.
Nhưng cô bé này vừa gặp mặt đã biểu diễn tiết mục tình thâm, khiến ấn tượng của bà ấy dành cho Tạ Tiểu Ngọc lao thẳng xuống dốc.
Bà ấy làm hội trưởng hội phụ nữ cả đời, đã sớm luyện được đôi mắt hỏa nhãn kim tỉnh, có thể phân biệt được là thật tình hay giả vờ.
Nhưng bây giờ bà ấy không rõ, sao Tạ Tiểu Ngọc có thể nhận ra mình trong đám đông này?
Lúc Tạ Tiểu Ngọc cười, một giọt nước mắt vừa lúc chảy ra từ trong khóe mắt của cô.
Cô nói: "Là anh Nghiêm Dặc kể cho cháu nghe. Hồi ở thôn Sơn Thanh, anh Nghiêm Dặc thường xuyên nhắc tới các thím các bà ở đại viện với cháu, đặc biệt là bà Tiền, anh ấy kể hồi nhỏ anh ấy hay nghịch ngợm gây họa, toàn trốn ở nhà bà, nói bà Tiền rất tốt."
"Anh Nghiêm Dặc còn kể, có lần anh ấy bị ông nội đánh bằng thắt lưng da, bà nội ruột cũng không ngăn được, may nhờ có bà Tiền kéo được anh ấy lại, đưa về nhà bôi thuốc, bà còn gói sủi cảo cho anh ấy ăn, đến giờ anh ấy vẫn nhớ hương vị sủi cảo hồi đó."
"Tiểu Dặc còn nhớ à?" Ấn tượng của bà Tiền về Tạ Tiểu Ngọc lập tức bùng nổ.
Tạ Tiểu Ngọc lại chạy đến chỗ một người phụ nữ trung niên khác, nói: "Thím là thím Lý ạ?”
"Đúng đúng, tôi họ Lý, con gái, sao cháu biết?"
Tạ Tiểu Ngọc thút thít nói: Anh Nghiêm Dặc kể ạ, anh ấy kể năm đó Tinh Tỉnh lên cơn sốt, may nhờ có thím Lý phát hiện ra chạy tới trường học tìm anh ấy, anh ấy nói sẽ nhớ mãi ân tình này của thím."
Tạ Tiểu Ngọc điểm danh từng người từng người xung quanh, cũng nói chính xác chỉ tiết năm đó, dỗ mấy thím mấy bác tâm hoa nộ phóng. "Các thím các bà ơi, mọi người không biết hồi còn ở thôn Sơn Thanh, anh Nghiêm Dặc phải làm gì đâu, ngày nào cũng phải làm việc ở mỏ đá suốt mười hai tiếng, anh ấy nói nếu không nhờ có sự tử tế của mọi người với anh ấy năm đó, nghĩ đến một ngày nào đó có thể trở về, chắc anh ấy không thể chống đỡ được dù chỉ một ngày."
Nghiêm Dặc:...
Anh có nói không? Anh không.
Chẳng trách trên đường đi, Tiểu Ngọc hỏi anh cặn kẽ về chi tiết của từng người trong đại viện, giờ nhìn cô diễn xuất, anh suýt nữa không nhịn được bật cười.
Tiểu Ngọc nói, nếu anh không khống chế được cơn giận, không diễn được, vậy anh cứ cúi đầu không cần phải nói gì cả.
Vì vậy, Nghiêm Dặc cúi đầu xuống.
Thím Lý đỏ ửng mắt nói: "Năm tiểu Dặc đi, tiểu Dặc mới mười sáu thì phải?"
Bốn năm qua bị bà nội của Nghiêm Dặc tẩy não, bà ấy luôn nghĩ thằng bé này phản nghịch bất hiếu, nhưng năm đó anh cũng mới mười sáu tuổi, còn vừa mất đi mẹ ruột, ai gặp phải chuyện đó cũng không thể chịu đựng được.
Bà Tiền không nhịn được rơi nước mắt, Nghiêm Dặc cũng coi như là người bà ấy nhìn lớn lên, giờ vừa cao lại gầy thế này, không biết thằng bé đã phải ăn bao nhiêu khổ. Vừa rồi bà ấy còn nhận định Tạ Tiểu Ngọc giả vờ.
Nghĩ đến đây, bà ấy lại cảm thấy áy náy, hóa ra mấy năm nay Nghiêm Dặc chưa từng quên mấy người hàng xóm bọn họ, vậy chắc chắn anh cũng không quên ông bà nội.
Cái bà Hà Tú Phân này, cứ cách năm ba ngày lại khóc lóc kể lể nhớ cháu trai, bây giờ cháu trai dẫn cháu dâu trở lại, bà ta lại không cho cháu dâu tương lai mặt mũi ở ngay trước cửa nhà, đúng là càng ngày càng hồ đồ.
Bà ấy đưa mắt lườm Hà Tú Phân.
Hà Tú Phân:......
Tạ Tiểu Ngọc thở dài nói: "Hôm nay quá muộn rồi, cháu còn muốn nói chuyện cũ với ông bà nội, cám ơn các thím các bà đã quan tâm."
Lúc rời đi, mấy người hàng xóm đều hài lòng nói: "Tiểu Dặc đúng là đứa bé ngoan, đến giờ vẫn còn nhớ chúng ta."
"Đúng vậy, tôi giúp đỡ em gái thằng bé chữa mụn một lần, thằng bé vẫn còn nhớ hồi đó đống rau cỏ trong vườn nhà tôi, đúng là đứa trẻ có lòng."
Nghiêm Dặc:..
Những chỉ tiết này, đều do trí nhớ anh tốt, gặp chuyện gì đều sẽ không quên được.
Nhưng dường như thanh danh thối hoắc của anh đã được tẩy trắng một nửa rồi. Nghiêm Chính Sinh phất tay nói: "Được rồi, đừng đứng ở cửa nữa, vào nhà ăn cơm thôi."...