Dư Thư Phương như gặp được người tri kỷ, thành thật mà nói, nếu hôm nay gặp phải tình cảnh đột ngột phát sinh, cô ấy nhất định sẽ luống cuống tay chân, nhưng Tạ Tiểu Ngọc thì không.
Bọn họ giúp Tiếu Văn Cúc giải quyết khó khăn trước mắt, sau đó sắp xếp nội dung viết bài, cũng thuận lợi báo cáo kết quả công tác.
Về phân Thẩm Diệp Hoài bị dẫn đi, cô ấy tin Tạ Tiểu Ngọc sẽ nghĩ được cách.
Cô ấy thở dài nói: "Tiểu Ngọc, nếu không có cô, chắc tôi chẳng biết làm gì mất."
Tạ Tiểu Ngọc không nhịn được cười: "Nếu không có tôi, đầu óc của cô sẽ càng linh hoạt hơn, như lúc trước không có tôi, cô vẫn hoàn thành tốt công việc ở tòa soạn báo còn gì."
"Không đâu, lúc trước tôi toàn bị xa lánh bắt nạt thôi."
Đến giờ này tòa soạn báo cũng đã tan làm, Dư Thư Phương nói bọn họ không cần phải đi đến đơn VỊ.
Lúc trước cô ấy toàn vậy, đi ra ngoài phỏng vấn không kịp trở về, ngày hôm sau nộp bài viết là được, dù sao trong thời gian phỏng vấn cũng có người chứng minh.
Tạ Tiểu Ngọc cũng mệt mỏi, hơn nữa cô vội vàng về nhà, bàn bạc chuyện của Nghiêm Dặc với Thẩm Diệp Hoài...
Lúc Tạ Tiểu Ngọc về đến nhà, Nghiêm Dặc đã thái xong thịt ba chỉ, cà tím và ớt thái sợi, khoai tây cắt miếng vừa ăn, rau cải đã rửa sạch, trứng cũng đã đánh tan, chỉ chờ Tạ Tiểu Ngọc về nhà nấu nướng.
Tạ Tiểu Ngọc nói: "Cà tím em định làm cà tím nướng thịt, khoai tây là làm khoai tây thái sợi xào chua cay, còn thịt ba chỉ, em định làm thịt hầm cơm. Anh Nghiêm Dặc, anh làm thế này là hỏng hết kế hoạch của em rồi."
Nghiêm Dặtc:...
"Dù sao em làm øì, cũng đều ăn ngon cả."
Tạ Tiểu Ngọc cười: "Hôm nay Tinh Tinh đòi ăn món khoai tây thái sợi xào chua cay, mấy món khác thì đành vậy, anh đi thái sợi khoai tây đi."
Nghiêm Dặc đành đi gọt khoai tây, vừa gọi vừa hỏi: "Hôm nay đi phỏng vấn thế nào?"
Tạ Tiểu Ngọc xào chín thịt ba chỉ, sau đó cho khoai tây vào xào, đậy nắp nồi lại, rồi mới lên tiếng: "Đừng nói nữa, Hạ Lệ Văn có tật giật mình, không muốn lên báo, sáng sớm hôm nay đã đưa Thẩm Diệp Hoài đi rồi."
Nghiêm Dặc hơi khựng tay lại: "Vậy Thẩm Diệp Hoài không tránh khỏi việc ra nước ngoài rồi." Thẩm Diệp Hoài bị đưa ra nước ngoài, đến đấy bọn họ cũng khó có thể nghĩ cách giúp đỡ cậu bé.
Tạ Tiểu Ngọc cũng phát sầu vì chuyện này, nhưng hôm nay vẫn có chuyện đáng để vui vẻ: "Bọn em giúp mẹ Tiểu Hoài ly dị rồi, giờ chị ấy cũng đang ngồi trên tàu tới Lương Châu."
Ít nhất đến khi Tiểu Hoài trở lại, mẹ cậu ấy vẫn còn sống.
Tạ Tiểu Ngọc mở nắp nồi ra, lại đảo thịt ba chỉ xào khoai tây trong nồi, nêm nếm nước tương, muối, rồi lại đóng nắp nồi.
Nghĩ đến Tiểu Hoài sắp bị đưa ra nước ngoài, cô thở dài nói: "Nếu chúng ta có người quen ở nước ngoài thì tốt biết mấy."
Nghiêm Dặc đột nhiên nhớ ra một chuyện: "Tiểu Ngọc, em có còn nhớ cô bé giống Tinh Tinh được anh cứu lúc trước không?”
Tạ Tiểu Ngọc tỏa sáng hai mắt, đương nhiên là vẫn còn nhớ rõ, ông ngoại của cô bé đó là một Hoa kiều, cũng đã quay về tìm người thân. Bởi vì hiện tại chính sách tốt hơn, từ từ mở cửa, nên cũng có nhiều người quay về tìm người thân hơn.
Nghiêm Dặc từng được khen ngợi vì dám xả thân làm việc nghĩa này.
Nghiêm Dặc nói: "Ông ngoại của cô bé đó tình co cũng mang họ Hạ, ông ấy cho anh số điện thoại và địa chỉ ở nước ngoài cho anh, tình cờ là chỉ cách thành phố nơi Hạ Lệ Văn đang sống hai ba trăm cây số, hay là anh gọi điện thoại ra nước ngoài, nhờ ông ấy hỗ trợ nhỉ?"
Ông cụ đó từng nói, Nghiêm Dặc có ơn cứu cháu ngoại ông ấy, sau này nếu anh cần giúp đỡ, có thể tìm ông ấy, ông ấy nhất định sẽ giúp đỡ.
Giúp Thẩm Diệp Hoài, cũng tương đương với giúp Cá Lớn Cá Nhỏ.
Bưu điện Bình thành có thể gọi điện thoại quốc tế, tình cờ là thành phố nơi Hạ lão tiên sinh sống nằm trong phạm vi gọi điện thoại quốc tế, Tạ Tiểu Ngọc thầm cảm thấy yên tâm hơn.
Tâm tình được thả lỏng, việc nấu cơm cũng nhanh hơn, không bao lâu sau bốn món ăn một món canh đã được làm xong.
Cá Lớn Cá Nhỏ và Tỉnh Tinh làm xong bài tập, ba bé cất sách vở chuẩn bị ăn cơm. Món khoai tây thái sợi xào chua cay làm khai vị, đến người không thích ăn cay như Cá Lớn Cá Nhỏ cũng rất thích ăn.
Nhưng rõ ràng là Cá Nhỏ có tâm sự, ngay cả thịt ba chỉ cũng không ăn được mấy miếng.
Cá Lớn an ủi em trai: "Cá Nhỏ à, lần này em thi ngữ văn được tám mươi lăm điểm, toán thi được tám mươi chín điểm, đã là tiến bộ rất lớn rồi."
Cá Nhỏ thở dài, cậu ấy không buồn phiền chuyện thành tích.
Đến giờ cậu ấy mới biết, có thể nỗ lực để đạt được thành tích cao, nhưng ngoài kia còn có rất nhiều chuyện cậu ấy không thể kiểm soát được.