Mục lục
Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1000

Hạ Du nói: “Ông đã sắp chết mà còn có tâm tư giáo huấn ta hay sao? Rốt cuộc là kẻ nào đang ở trong thư phòng, bước ra đây cho ta!”

Hạ tướng định đi ra ngoài dạy cho Hạ Du một bài học như trước đây, nhưng Thẩm Nguyệt đã ngăn ông ta lại.

Thẩm Nguyệt nói: “Tướng gia, đừng nóng vội. Nếu như hắn ta muốn bọn ta ra ngoài thì bọn ta ra ngoài là được”.

Hạ tướng lo lắng nói: “Chuyện này không thể được, nếu để cho hắn ta nhìn thấy mọi người rồi bẩm báo lên hoàng đế thì tai họa sẽ ập đến”.

Thẩm Nguyệt nói: “Tướng gia đừng lo lắng, con trai của ông không ngốc đâu”.

Nói xong nàng nhìn về phía Tần Như Lương, hai người mở cửa thư phòng thản nhiên bước ra ngoài.

Hạ Du đang đứng ở cửa, nhìn thấy Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương đi ra thì liền biến sắc, nói: “Là các ngươi”.

Thẩm Nguyệt quay lại nhìn Hạ Du, mặt mày lạnh nhạt như đang nhìn một người xa lạ, không còn thân thiện với hắn ta như trước nữa.

Từ khi bữa rượu đó bắt đầu thì nàng và Hạ Du trước mặt đã không còn là bạn nữa.

Quan lộ của Hạ Du đang rất bằng phẳng, trong khi nàng như người đang đi trên cầu độc mộc, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Hạ Du thực sự đã thay đổi rất nhiều, đã sớm không còn nhìn ra chút sự non nớt nào trên gương mặt hắn.

Hạ Du nhíu mày thật chặt hỏi: “Các người đến đây làm gì?”

Thẩm Nguyệt lãnh đạm cười nói: “Còn có thể làm gì nữa? Đương nhiên, ta đến liên minh cùng cha ngươi”.

Nàng đi tới trước mặt Hạ Du, cẩn thận xem xét biểu cảm trên gương mặt hắn ta rồi lại nói: “Ngươi muốn đi cáo trạng thì cứ cáo trạng, ta không quan tâm. Cùng lắm thì ta sẽ cùng Tô Vũ đi vào chỗ chết, cuối cùng còn có thể kéo theo cha của ngươi. Chờ khi đại quân nam cảnh kéo đến lãnh thổ Đại Sở thì ta cho dù đang trên đường hoàng tuyền cũng muốn nhìn xem quan lộ của ngươi còn có thể đi được bao xa?”

Hạ Du cắn răng mím môi, căm hận nhìn nàng nói: “Sao chén rượu đó không thể độc chết được ngươi!”

“Chắc là do ta mạng lớn”, nàng thưởng thức phản ứng của Hạ Du, sau đó thản nhiên mũ trùm đầu lên như không có chuyện gì xảy ra, vân đạm phong khinh xoay người rời đi.

Thẩm Nguyệt không sợ một chút nào. Hạ tướng là người thân nhất của Hạ Du, nếu như ngay cả ông ta mà hắn ta cũng vứt bỏ được thì nàng cũng bội phục, không thể nói gì hơn.

Sau khi thuận lợi rời khỏi Hạ phủ, Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương đi cạnh nhau trong con hẻm tối.

Thẩm Nguyệt đi đường vòng.

Tần Như Lương nói: “Có thể bỏ qua Hạ Du, nhưng còn tên Hạ Phóng gian manh xảo trá, thường ở trước mặt hoàng thượng bày mưu tính kế, cũng là kẻ hai mặt. Hoàng đế xuất thân võ phu, giang sơn Đại Sở này là do ông ta giành được bằng đao kiếm chứ không phải mưu lược. Có thể nói ông ta đang rất cần một người gian xảo như Hạ Phóng ở bên cạnh. Nếu như có cơ hội thì không thể giữ lại kẻ này, sao cô lại đồng ý với Hạ tướng sẽ không tính toán với hắn ta?”

Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: “Cho dù ta không đối phó với hắn ta thì tự nhiên cũng sẽ có người muốn hắn ta chết. Ngươi không biết chuyện huynh đệ tương tàn mới càng thêm thú vị hay sao? Tương lai chúng ta còn có thể dùng được Hạ tướng, nếu như ta ra tay giết chết còn ông ta mà ông ta còn muốn làm việc cho ta thì ta cũng không dám dùng”.

Tần Như Lương nghiêng đầu nhìn nàng. Sườn mặt của nàng ở trong bóng đêm mờ ảo, thần sắc không để cho kẻ khác nắm bắt được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK