Mục lục
Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Vũ ở trong phòng nhìn nửa chén rượu còn dư lại ở trên bàn của Thẩm Nguyệt, ngón tay trắng nuột cầm lên, nói: “Rượu dứa của Dạ Lương uống ngon như vậy cơ à?”

Liên Thanh Châu nói: “Thưa sư phụ, là học trò sai, học trò không nên lấy rượu này ra”.

Tô Vũ nhấp môi, sau đó hơi nhíu mày: “Không ngon gì cả”.

Hắn đặt chén rượu xuống, lại nói: “Không sao, không phải lỗi của ngươi, là nội tâm của nàng có khúc mắc”.

“Vì sao sư phụ không giải thích khúc mắc này ra cho nàng?”, Liên Thanh Châu hỏi.

“Nếu giải thích khúc mắc này”, Tô Vũ nhìn chén rượu còn dư, nói: “Mọi thứ sẽ trở lại như ban đầu”.

Hắn không muốn trở lại như ban đầu, hắn không muốn để Thẩm Nguyệt cảm thấy hắn là người có mưu đồ xấu, không muốn Thẩm Nguyệt... ghét bỏ hắn, kháng cự hắn như xưa.

Cho nên Tô Vũ cảm thấy việc Thẩm Nguyệt mất trí nhớ cũng không phải là điều xấu.

Quên đi quá khứ, hắn có thể sắp xếp mọi thứ cho nàng một lần nữa.

Có những lúc, muốn ở bên một ai đó cũng là một ước mơ xa xỉ.

Hắn vừa không kìm được muốn thân thiết với nàng, lại vừa sợ phải kéo hết mặt nạ của mình ra cho nàng xem.

Tô Vũ hỏi: “Thanh Châu, cảm giác khi có một người trằn trọc suy nghĩ cho mình là thế nào nhỉ?”.

Liên Thanh Châu lắc đầu: “Học trò không biết, trong lòng học trò vẫn chưa có người nào như thế”.

Tô vũ cười xa xăm, nói: “Ta cũng không biết, ta chỉ biết cảm giác khi trằn trọc suy nghĩ cho một người là như thế nào thôi”.

Nếu như Thẩm Nguyệt có nghĩ đến hắn dù chỉ một chút thì hắn cũng cam lòng.

Thấy Thẩm Nguyệt đã lâu chưa quay lại, Liên Thanh Châu nói: “Sư phụ, có nên đi ra xem nàng thế nào rồi không ạ?”

Bầu không khí vi diệu của Thẩm Nguyệt và Tô Vũ ban nãy khiến cho Liên Thanh Châu hiểu được một chút. Hắn có thể thấy rõ rằng, Thẩm Nguyệt không hề thích hắn mà ngược lại thì… hơi thích Tô Vũ.

Có đôi khi chỉ cần một ánh mắt, một động tác là có thể nhìn ra manh mối.

Chính Thẩm Nguyệt cũng không biết ánh mắt của mình khi nhìn Liên Thanh Châu khác hẳn ánh mắt khi nhìn Tô Vũ.

Lúc nàng nhìn Liên Thanh Châu, ánh mắt tràn ngập sự thản nhiên nhẹ nhàng, cho dù có chủ động nói lời yêu thương với Liên Thanh Châu thì cũng vô cùng bình thường giống như đang mời hắn đến nấu cơm chung vậy.

Nhưng khi nàng nhìn Tô Vũ, ánh mắt của nàng lại dấu giếm một vài thứ gì đó.

Sau đó, pháo hoa nở rộ bầu trời đêm.

Thẩm Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên, hiếm khi thấy được mặt trăng lạnh lẽo cùng vài ngôi sao điểm xuyết, kèm theo pháo hoa thoáng qua trong nháy mắt làm nổi bật lẫn nhau, cảnh tượng cực kỳ xinh đẹp.

Nàng nghĩ, bách tính trong thành đều ở đây vui vẻ đón năm mới, nàng việc gì phải tự tìm phiền não?

Thế là Thẩm Nguyệt bình tĩnh trở lại, xóa bỏ toàn bộ những nỗi lòng lung tung kia.

Nàng mượn men rượu, cảm thấy cảnh đẹp ý vui, toàn thân ấm áp nàng không chút rét lạnh, sau đó liền cởi áo khoác gió bên người ra, xoay một vòng lên boong thuyền.

Khi cúi đầu, nàng trông thấy mép váy bay lên, khẽ mỉm cười, híp mắt đếm nhịp trong lòng, bắt đầu nhảy múa.

Thẩm Nguyệt đã lâu chưa khiêu vũ, bước chân hơi xa lạ, thế nhưng nàng vẫn còn nhớ rất rõ động tác.

Lâu dần, nàng cũng quen thuộc.

Khi Tô Vũ đi ra thì trông thấy nàng đang nhảy múa dưới ánh trăng kết hợp với pháo hoa.

Nàng nhảy một điệu nhảy dân tộc, cực kỳ hiếm thấy ở Đại Sở. Thân thể yêu kiều, động tác duyên dáng tóc dài như thác đổ tung bay, múa ra một sắc đẹp nhân gian, mỹ lệ động lòng người.

Ánh mắt Tô Vũ sâu lắng, tựa trên lan can ngắm nhìn rất lâu.

Sau đó hắn quay người vào nhà lấy cây đàn đi ra.

Hắn phất áo đen ngồi xuống, đặt cây đàn ở trên đầu gối, ngón tay nhẹ nhàng thử âm trên dây đàn và đồng thời cũng rất kinh ngạc mà nhìn Thẩm Nguyệt.

Khi Thẩm Nguyệt quay lại thì thấy hắn đang hơi cúi đầu, những ngón tay thon dài chạm lên đàn, âm điệu động lòng người từ từ cất lên.

Thẩm Nguyệt khẽ thở ra, mê say nghe tiếng đàn, nói: “Chưa nghe ngươi đánh đàn bao giờ, không ngờ lại hay như thế”.

Tô Vũ nói: “Ta cũng chưa từng thấy cô khiêu vũ bao giờ. Nếu cô vẫn còn hứng thú, có thể nhảy thêm một bài nữa, ta sẽ rất vui”.

Thẩm Nguyệt chậm rãi cười: “Ngươi muốn ta khiêu vũ cho ngươi xem?”

Tiếng đàn của Tô Vũ như có linh hồn, lay động lòng người. Hắn nói: “Ban nãy ta cũng đã xem rồi, nhưng nếu bây giờ cô muốn nhảy cho ta xem, ta cũng sẽ không ngại”.

Thẩm Nguyệt nói: “Ta tự nhảy cho ta xem”.

Trái tim nàng như muốn bay lên, tưởng tượng bản thân vươn hai đôi cánh dài theo điệu nhảy, giống như có thể bay lên trên không trung, chạm vào trăng với sao.

Tô Vũ đàn với một tiết tấu chậm chạp triền miên, nàng nhảy ra một cảm xúc rất tang thương.

Khi ấy pháo hoa đầy trời, nhưng cũng chẳng xóa nổi bóng dáng xinh đẹp trong đáy mắt hắn.

Sau đó, có một thứ lông vũ nhẹ bỗng từ trên trời rơi xuống, tung bay ở trong lòng bàn tay của Thẩm Nguyệt.

Nàng xem xét một lúc rồi nhẹ nhàng nói: “Tô Vũ, tuyết rơi rồi”.

Nàng hơi ngẩng đầu, lờ mờ trông thấy những bông tuyết trắng rơi xuống cùng một chỗ với những điểm pháo hoa lạnh như băng kia.

Chúng rơi vào giữa lông mày của nàng, trong tóc nàng, giữa tay áo của nàng.

Nàng cảm thán: “Đây là trận tuyết rơi đầu tiên của năm nay, đẹp quá. Ta cứ tưởng rằng năm nay sẽ không có tuyết”.

Tô Vũ nhìn nàng và nói: “Đúng vậy, đẹp thật”.

Thế là nàng đã đến Đại Sở được một năm.

Một năm qua xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng nàng cũng đã nhận lại được rất nhiều tình cảm thật lòng.

Dưới cơn tuyết kéo dài, Thẩm Nguyệt quay đầu, nhìn thấy tuyết trắng rơi vào trên áo đen của Tô Vũ, mặc dù là dưới lớp đèn đuốc đỏ bừng nhưng vẫn trông thuần khiết vô cùng.

Nàng mặc kệ cho bản thân đang xoay tròn, cảm nhận được tuyết đọng, nhưng vẫn không hề thấy lạnh.

Ngón tay trên dây đàn của Tô Vũ bắt đầu di chuyển nhanh hơn, tiếng đàn bỗng nhiên gợn sóng, tiết tấu trở nên nhanh chóng, chìm nổi vô biên.

Thẩm Nguyệt rất nhạy cảm với âm nhạc, một khi đã hòa mình vào trong âm nhạc thì sẽ biểu diễn theo tiết tấu, thế là nàng cũng xoay càng nhanh, sợi tóc tung bay, mặt mũi như tranh vẽ.

Không bao lâu sau, lớp tuyết lưa thưa đã tạo thành một lớp băng trắng mơ hồ ở trên boong tàu.

Trong cái chớp mắt cuối cùng, Thẩm Nguyệt bỗng nhiên trật chân, sau đó ngã về phía Tô Vũ.

Khi Thẩm Nguyệt ngã ở trong lòng hắn, ngón tay hắn lại đè vào dây đàn, như ẩn chứa rất nhiều khí thế, âm điệu gấp rút mà mạnh mẽ, sau đó im bặt, cả thế giới trở nên yên tĩnh, kết lại một dấu chấm tròn viên mãn cho khúc nhạc.

Bài nhạc kết thúc.

Âm điệu tán loạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK