Mục lục
Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bọn thị vệ thuần thục phân công nhiệm vụ, từ nhóm lửa, tìm nước cho đến săn thịt rừng.

Thanh Hạnh đã dần dần hòa thuận, không còn là tiểu cung nữ cẩn thận khắp chốn, chỉ chú ý đến Thẩm Nguyệt như trước nữa.

Nàng ta đã học được cách cãi lại Hạ Du, Hạ Du thấy có người cãi mình thì cũng càng hăng hái hơn.

Thanh Hạnh nhận ra Hạ Du tuy chỉ giỏi to mồm, suốt ngày gọi nàng ta qua lại nhưng thực ra cũng chẳng hề có mấy thói xấu hay kiêng kỵ gì của quý công tử bình thường.

Hắn ta mệt mỏi thì có thể ngủ dưới đất cùng mọi người, đói thì cũng có thể ăn lương khô khó nuốt như mọi người, hơn nữa cũng chẳng hề kén chọn.

Hắn ta chỉ đơn thuần muốn chọc tức Thanh Hạnh mà thôi.

Ánh lửa trong rừng cây bùng lên.

Thanh Hạnh lấy khăn trải xuống đất cho Thẩm Nguyệt ngồi lên, vì nó rộng nên Thẩm Nguyệt cũng mời Tô Vũ vào ngồi cùng.

Tô Vũ là Đại học sĩ, xưa nay yêu sạch sẽ, nên ai cũng hiểu.

Có điều là Tô Vũ cũng đã khỏe lại nên ban ngày không ngồi xe ngựa với Thẩm Nguyệt nữa mà cưỡi ngựa đi trước.

Có người ngoài ở đây thì Tô Vũ luôn hành xử rất đúng cấp bậc lễ nghĩa của quân với thần, không hề có chút phạm quy nào.

Mắt thấy Thẩm Nguyệt mời hắn vào ngồi, hắn cũng cảm ơn với dáng vẻ thành khẩn rồi ngồi vào một khoảng cách Thẩm Nguyệt mấy thước.

Thị vệ nhanh chóng tìm được nước, thịt rừng và bắt đầu nướng.

Tô Vũ cầm nhánh cây xiên thịt rừng trong tay, ngón tay trắng tinh thỉnh thoảng chuyển động, ánh lửa chiếu lên dáng hắn cứ vụt sáng lên.

Tô Vũ trông khoan thai vô cùng, Thẩm Nguyệt không tự chủ mà phải liếc qua hắn.

Hắn như có như không nhếch khóe miệng, ánh lửa trong mắt hắn nhảy vọt, nói: “Công chúa đói bụng sao, đừng lo, ta nướng sắp xong rồi”.

Hắn chắc chắn đã nhận thấy nàng đang nhìn trộm mình.

Thẩm Nguyệt liếc mắt ra chỗ khác, quẫn bách nói: “Ta không sao hết, ngươi cứ từ từ mà nướng”.

Nhưng bên Hạ Du có vẻ không được thuận lợi như thế.

Hắn ta cũng cầm một xiên thịt rừng để nướng, nhưng trước giờ hắn ta hầu như chẳng làm bao giờ, nướng không đều gì cả, cuối cùng lại sai sử Thanh Hạnh đến nướng thay.

Thanh Hạnh tức tối nghe Hạ Du chỉ trỏ: “Chỗ này ngươi đã nướng đâu, ôi trời ơi, chỗ kia khét cháy rồi kia, rốt cuộc ngươi có biết nướng không hả!”

Thanh Hạnh không chịu nổi nữa: “Nô tỳ không biết nướng đấy, phó sứ nói nhiều thế nhỉ, ngài tự đi mà làm!”

Hạ Du nói: “Ngươi làm không tốt lại còn không cho người khác nói nữa hả! Thôi được rồi, ngươi chú ý nướng thịt đi, ta sẽ bớt nói vài câu”.

Không bao lâu sau, trong rừng bốc lên mùi thơm của thịt nướng.

Đến lúc thịt chín, Thanh Hạnh đang muốn cho Thẩm Nguyệt ăn trước thì đã bị Hạ Du chặn lại: “Ngươi muốn độc chiếm à?”

Thanh Hạnh nói: “Nên mời công chúa ăn trước rồi phó sứ mới được ăn chứ!”

Hạ Du bĩu môi, nhìn về phía thịt rừng trên tay Tô Vũ: “Đại học sĩ đang nướng kia kìa, hắn nướng còn ngon hơn ngươi, công chúa cần gì ăn chút thịt sắp bị nướng cháy đen này chứ!”

Thẩm Nguyệt buồn cười nói: “Ta tạm thời vẫn tự làm được, Thanh Hạnh, phó sứ muốn ăn thì để hắn ta ăn đi”.

Hạ Du rõ ràng có chân có tay nhưng không chịu tự ăn, bảo là sợ bẩn tay.

Thế nên Thanh Hạnh lại phải quỳ xuống bên cạnh Hạ Du, dùng tay gỡ phần thịt cháy ra rồi đưa phần thịt ngon cho hắn ta ăn.

Hạ Du nắm tay của nàng ta, há miệng ra ăn.

Bên ngoài tuy bị nướng khét nhưng thịt bên trong vẫn ngon.

Khi Hạ Du nắm lấy tay Thanh Hạnh thì ánh mắt nàng ta hơi run rẩy.

Thị vệ bên cạnh thấy thế thì đều bật cười. Họ biết Hạ Du dễ gần, nên có người còn lên tiếng: “Đi ra ngoài mà vẫn có cô nương đích thân bón cho, phó sứ hên thật đấy”.

Thanh Hạnh cảm giác tất cả đều đang trêu đùa hai bọn họ, mặt liền đỏ lên, muốn tránh khỏi tay của Hạ Du. Mà Hạ Du còn liên tục nắm lấy tay nàng ta, khiến nàng ta cảm thấy không được tự nhiên. Một luồng khí nóng bốc lên từ cổ nàng ta, càng ngày càng bỏng.

Hạ Du nhanh chóng nắm chặt lại, bất mãn nói: “Ngươi quan tâm bọn họ nói làm cái gì, đút tiếp đi”.

Thẩm Nguyệt nhìn tất cả cảnh đó, cầm nhánh cây gẩy đống lửa, cười mà như không cười nói: “Chờ đến khi về kinh, ta sẽ xin hoàng thượng lấy Thanh Hạnh cho Hạ phó sứ, cho Thanh Hạnh đến hầu hạ ngươi mấy hôm”.

Hạ Du chép miệng: “Trước kia bên cạnh ta cũng chẳng có tỳ nữ nào hầu hạ, bây giờ lại quen có tiểu nha đầu này, nếu giữ ở chỗ ta thì cũng được đấy, cảm ơn công chúa trước nhé”.

Ánh mắt Thanh Hạnh hơi bốc lên dòng nước như muốn rơi ra, cậy mạnh nói: “Ai thèm ở lại bên cạnh ngài chứ!”

Nhưng với một cung nữ như nàng ta, được chọn làm tỳ nữ thiếp thân của chủ tử thì đó chính là may mắn.

Hạ Du nói: “Ngươi lại còn không chịu? Đã thế thì ta càng muốn! Chờ đó cho ta, đến khi nào về kinh, không cần công chúa lên tiếng, tiểu gia ta cũng sẽ tự xin ngươi từ chỗ hoàng thượng!”

Bọn thị vệ cũng ồn ào nói theo.

Thanh Hạnh thẹn đến mức muốn chui xuống đất.

Sau một trận đánh chén, mọi người có vẻ vẫn chưa thỏa mãn.

Hạ Du đứng dậy muốn đi vào trong rừng, Thanh Hạnh thấy thế thì hỏi: “Bên kia tối đen như mực, phó sứ qua đó làm gì?”

Hạ Du quay lại đùa nàng ta: “Ta muốn đi tiểu, ngươi đi cùng không?”

“... Coi như nô tỳ chưa hỏi gì đi”.

Đúng lúc gặp một trận gió thổi qua, cây lá trong rừng bay lả tả, lấn át cả tiếng côn trùng kêu vang ở đồng ruộng bên cạnh cánh rừng.

Ánh mắt Tô Vũ hơi khựng lại một chút, cầm lên một nhánh cây, sắc mặt bình thản: “Tốt nhất là gọi một người đi cùng phó sứ đi”.

Thủ lĩnh thị vệ nghe thế thì lập tức phái một thị vệ khác đi cùng Hạ Du.

Nhưng Hạ Du từ chối: “Ta quen đi một mình, có người nhìn thì ta không tiểu được”.

Tô Vũ nói: “Phó sứ đừng đi xa quá”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK