Mục lục
Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thanh Hạnh trừng mắt: “Ngài, ngài là đồ lưu manh!”

Hạ Du cười khà khà: “Ngươi không biết tiểu gia ta ngày xưa là bá vương hoàn khố à”.

Hạ Du cầm giấy viết thư lên, nhìn thật nhanh, Thanh Hạnh muốn cướp nhưng cũng chẳng thắng được Hạ Du.

Hạ Du nói: “Hóa ra là ngươi ghi chép lại toàn bộ hoạt động của công chúa trong ngày hả, ngươi đang giám thị công chúa đấy à?”

Thanh Hạnh nói: “Mong phó sứ trả lại cho nô tỳ, nô tỳ cũng không muốn làm vậy, nô tỳ chỉ phụng mệnh hành sự mà thôi!”

“Phụng mệnh hành sự, phụng mệnh ai?”, Hạ Du hỏi: “Ta cũng phụng mệnh hành sự đây, sau này ngươi không cần viết thư nữa, ta sẽ tự báo cáo cho hoàng thượng, như vậy ngươi cũng không khó xử nữa”.

Thanh Hạnh ngơ ngác nhìn Hạ Du bằng đôi mắt to tròn.

Hạ Du lấy ấn tín ra, nói: “Nhìn cho rõ vào, đây là ấn tín hoàng thượng khâm ban, chẳng lẽ ngươi còn cảm thấy thư ta viết không có sức thuyết phục bằng ngươi à?”

Thanh Hạnh há hốc mồm, u oán nhìn hắn ta mà không nói lời nào.

Hạ Du vừa cất ấn tín vừa xé thư Thanh Hạnh viết thành cặn bã, nói: “Sau này cứ để chuyện viết thư cho ta, ngươi hầu hạ công chúa cho tốt đi, có như thế đến lúc về kinh ta mới không làm khó ngươi”.

Hạ Du ngồi xuống chỗ nàng ta vừa ngồi, vuốt bút mực, bày giấy ra, nói: “Thôi, ngươi về đi, ta viết thư đây”.

Thanh Hạnh hừ một tiếng, không cam tâm đi thẳng, nàng ta rất tò mò là Hạ Du sẽ viết những gì.

Hạ Du quay lại, thấy nàng ta đang rướn đầu ra nhìn, liền sầm mặt lại: “Ngươi nhìn cái gì, đây là cơ mật triều đình, không về ngủ đi à, hay là muốn quạt đuổi muỗi cho tiểu gia tiếp?”

Thanh Hạnh không muốn tự đày mình nữa, đến giờ nàng ta vẫn còn thấy đau cả tay đây này, thế là phải rầu rĩ rời đi.

Không nhìn thì thôi, dù gì Hạ Du cũng có ấn tín, quyền hạn lớn hơn nàng ta. Sau này nàng ta không cần viết thư hồi báo nữa thì lại càng nhẹ nhõm.

Hạ Du quay đầu nhìn nàng ta đi lên tầng rồi mới bắt đầu viết thư, trong lòng thầm nghĩ tiểu cung nữ này khi tức giận trông rất thú vị.

Không ngờ Thanh Hạnh vừa đi lên đã thấy Thẩm Nguyệt đứng ngoài hành lang.

Nghĩ đến việc ban nãy có thể Thẩm Nguyệt đã thấy cảnh huynh đệ đè nàng ta lên bàn, mặt nàng ta lập tức đỏ bừng lên.

Cũng may Thẩm Nguyệt không nói gì, chỉ thản nhiên nói: “Đừng chờ ta, ngươi vào ngủ trước đi”.

Thanh Hạnh như được đại xá, quay đầu chạy một mạch vào trong.

Thẩm Nguyệt nghiêng đầu nhìn vào cửa phòng nghỉ, hơi buồn cười, ban nãy nàng lại cảm thấy Thanh Hạnh và Hạ Du rất xứng đôi mới hay chứ. Nàng chắp tay thong thả đi xuống lầu.

Bây giờ đến phiên Hạ Du ngồi trong góc chong đèn, múa bút thành văn.

Thẩm Nguyệt cũng đi nhẹ nhàng như hắn ta, gần như không phát ra âm thanh, đứng sau lưng Hạ Du cả buổi mà hắn ta không nhận ra.

Thẩm Nguyệt bỗng nhiên nói: “Viết cái gì mà lén lút thế?”

Hạ Du giật mình, tay run một cái, sau đó bất cẩn quệt một đường mực lên trên giấy.

Hạ Du hít sâu một hơi, nói: “Cô làm gì mà bất thình lình thế hả, hù chết người có đền mạng được không!”

Thẩm Nguyệt nhìn thấy hắn ta viết một xấp tin, mà không chỉ có một tờ như của Thanh Hạnh.

Nàng cầm thư lên, nói: “Mối quan hệ của ngươi với hoàng thượng tốt lên từ bao giờ thế, mấy ngày không gặp mà đã nhiều điều để nói đến thế rồi cơ à?”

Hạ Du cười khẩy: “Hoàng thượng bảo ta trông chừng Đại học sĩ mà, ai bảo hắn cứ chọc vào ta, đây đều là tội trạng của hắn mà ta viết ra đấy! Cô mau đến xem giúp ta xem hắn còn tội danh gì mà chưa ghi lên không”.

Thẩm Nguyệt cau mày xem từ đầu đến cuối, Hạ Du này viết đúng là kỹ đến không thể kỹ hơn, đến cả việc nàng ngồi chung xe ngựa với Tô Vũ, tối mới cầm chăn từ trong xe ngựa ra ngoài, thậm chí hắn ta còn trắng trợn miêu tả lại cảnh Tô Vũ xuất hiện lúc Thẩm Nguyệt đang ngâm chân, đắp lên tội danh là bất kính với công chúa, hành vi quái đản, vô lễ các kiểu.

Nhưng những việc như kiểu gấp rút lên đường cả ngày cả đêm, chạy chết mấy con ngựa, bỏ xa đội hộ vệ, vân vân mây mây, đều bị Hạ Du nói thành Tô Vũ không thương cảm cho thuộc hạ! Không trân trọng sinh mạng của động vật! Không có lòng thương tiếc người khác!

Thẩm Nguyệt co quắp khóe miệng, nhìn Hạ Du, dở khóc dở cười: “Tô Vũ khiến ngươi khó chịu đến vậy à?”

Hạ Du nói: “Cô cũng đừng bảo ta lấy việc công trả thù riêng nữa, ta đúng là người như vậy đấy. Ta đây chỉ đang thật lòng bẩm báo, có vu hãm tí nào đâu”.

Thẩm Nguyệt nói: “Nhưng ngươi lại dùng phép nói quá”.

“Cô thấy tài viết văn của ta đỉnh chứ?”, Hạ Du hài lòng nói.

Thẩm Nguyệt trực tiếp xé tan thư của hắn: “Đỉnh cái đếch, sau khi giám định, viết văn quá tệ, viết lại cho ta”.

Lúc Hạ Du muốn cản lại thì cũng không kịp nữa, lúc này hắn ta mới thật sự hiểu được cảm giác của Thanh Hạnh ban nãy.

Thẩm Nguyệt một lần nữa đưa bút cho hắn ta, hạ giọng nói: “Chuyện gấp rút lên đường thì được, kể sơ lược thôi, nhưng việc Tô Vũ và ta ở cùng một chỗ thì không thể nói ra”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK